Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1089: Chương 1089: Khiếp sợ! chấn động! (11)




Edit: Sahara

Những gia trưởng này hiển nhiên là hoàn toàn không tin vào y thuật của Nam Cung Vân Dật, trong mắt bọn họ, chẳng qua là đứa con hoang nhà Nam Cung này ở đây dùng lời lẽ yêu ngôn hoạt chúng, mới khiến cho con của bọn họ tin tưởng vào lời mà hắn nói.

Nam Cung Vân Dật cũng không vì vậy mà buồn bực, từ tốn thu hồi giấy bút trong tay, mỉm cười mà nói: “Ta sẽ ở lại chỗ này ba ngày, trong ba ngày này, nếu thân thể các ngươi có bất cứ vấn đề gì đều có thể đến đây tìm ta để chữa trị, đương nhiên, bắt đầu từ ngày mai, phí chữa trị sẽ không còn mức giá một ngàn vạn lượng thấp như vậy nữa, ít nhất cũng phải ba ngàn vạn lượng.”

“Nam Cung Vân Dật, ngươi đừng có ở chỗ này khua môi múa mép để gạt người, nếu như không phải nhìn vào thể diện của Nam Cung gia, ta đã sớm lôi ngươi ra mà đánh cho một trận rồi.”

Một vị gia trưởng phẫn nộ mà nhìn về phía Nam Cung Vân Dật, thái độ hung tợn quát lên.

Nam Cung Vân Dật chỉ thản nhiên mỉm cười: “Ta có phải kẻ lừa đảo hay không, rất nhanh thì ngươi sẽ được biết. Đến lúc đó ngươi đừng có mà đến đây cầu xin ta, bởi vì dù ngươi có cầu xin, thì ta cũng sẽ không chữa bệnh cho con trai của ngươi!”

Vị gia trưởng kia tức giận phất mạnh ống tay áo một cái, mạnh mẽ lôi kéo con trai mình đi về.

Mà lúc này, có vài người trước đó đã được Nam Cung Vân Dật chẩn bệnh xong, viết cho phương thuốc, bọn họ thừa lúc phụ thân nhà mình không có chú ý tới mà lén lút giấu đi, sau đó mới thuận theo sự lôi kéo của phu thân mình mà đi về nhà.

Động tĩnh bên này gây ra quả thật quá lớn, cho nên rất nhanh thì đã truyền tới trong tai của tam đại thế gia.

Lúc này, trong Nam Cung gia, Nam Cung Khánh đang ngồi cao cao tại thượng ở phía trên, bên cạnh ông ta còn có một vị phụ nhân xinh đẹp diễm lệ động lòng người.

Không cần nói cũng biết, vị phụ nhân này chính là mẫu thân của Nam Cung Lam, Mộ Thiên Thiên. (***hic, tác giả toàn đặt tên các nhân vật na ná nhau thôi. Chữ Thiên này không biết là tên của nhân vật thứ mấy rồi nữa.)

Ngoại trừ hai người này, bên dưới còn ngồi đầy các trưởng lão trong Nam Cung gia, ngay cả Nam Cung Lam cũng có mặt, đang ngồi ở một vị trí trên cao. Thái độ của tất cả bọn họ đều giống như là đang thẩm vấn phạm nhân vậy, cứ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Dật.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều bao trùm không khí tức giận, áp lực, nặng nề.

“Dật nhi, con có thể nói cho phụ thân biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao con lại đột nhiên đi chữa bệnh cho các công tử tiểu thư của những gia tộc khác?” Nam Cung Khánh cau mày, hỏi bằng giọng điệu nghiêm khắc.

Sự việc lúc này đây, quả thật đã khiến ông ta cảm thấy thất vọng với đứa con trai này.

Dù cho nó muốn hồ nháo, thì cũng phải biết giới hạn. Hiện tại gây ra chuyện lớn như thế, vạn nhất thật sự đắc tội với các gia tộc kia, khiến cho bọn họ quy thuận hai đại gia tộc còn lại, như vậy đối với Nam Cung gia mà nói, là cực kỳ bất lợi.

“Ta làm cái gì không phải tất cả các người đều đã nhìn thấy hết rồi sao? Chữa bệnh thôi mà, cũng có phải chuyện gì to tát đâu kia chứ?” Nam Cung Vân Dật nhún vai, khóe miệng kéo ra một nụ cười vô lại.

“Gia chủ!”

Mộ Thiên Thiên quét mắt nhìn Nam Cung Khánh, đáy mắt chứa một tia cười lạnh: “Dật nhi quả thật quá không hiểu chuyện rồi, nếu cứ tiếp tục để cho nó hồ nháo như vậy, nói không chừng Nam Cung gia chúng ta cũng bị nó làm nhiễu loạn hết lên mất, xin gia chủ hãy trục xuất nó khỏi gia tộc đi!”

“Đúng vậy, phu nhân nói rất đúng, gia chủ, đại thiếu gia đúng là to gan làm càn, nếu không bị trục xuất, ngày sau nhất định sẽ đưa tới không ít phiền phức cho chúng ta.”

“Xin gia chủ quyết định!”

Chúng trưởng lão sôi nổi phụ họa theo.

Đối với bọn họ mà nói, Nam Cung Vân Dật dường như chính là một khối thuốc nổ, quá mức nguy hiểm.

Sắc mặt Nam Cung Khánh không mấy gì tốt, ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn Mộ Thiên Thiên, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Vân Dật.

“Dật nhi, con đã biết lỗi của mình chưa?”

Nam Cung Vân Dật cười lạnh một tiếng: “Ta chẳng làm gì sai, thì có lỗi gì mà biết kia chứ?”

“Con....” Nam Cung Khánh tức đến mức mặt mày xanh mét: “Bây giờ con lập tức nhận lỗi, hơn nữa phải đảm bảo không được đi chữa bệnh cho những người kia nữa, ta sẽ tha thứ lỗi lầm của con lần này.”

“Ta nói, ta không có lỗi!”

Ngữ khí của Nam Cung Vân Dật vô cùng quật cường, hắn không làm sai gì cả, tại sao lại phải nhận lỗi?

“Người đâu!” sắc mặt Nam Cung Khánh trầm xuống: “Đưa đại thiếu gia về phòng, trông coi nghiêm ngặt, trong vòng nửa tháng không cho phép đại thiếu gia bước ra khỏi phòng nửa bước!”

Đối với Nam Cung Vân Dật, Nam Cung Khánh chung quy vẫn lưu tình....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.