Edit: Sahara
Vân Lạc Phong chỉ là sai Hỏa Hỏa tát Diệp Cảnh Huyền một cái, tới trong miệng ông ta thì lại thành Diệp Cảnh Thần phản bội Diệp gia.
Chúng hộ vệ đều quay sang hai mặt nhìn nhau, tuy nhiên, lại không có một người nào dám tiến lên.
Dù Diệp Cảnh Thần đã bị trục xuất khỏi Diệp gia, nhưng tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia Diệp gia, bọn họ chỉ là hộ vệ, làm sao dám dĩ hạ phạm thượng? Làm sao mà dám động thủ với ông ấy?
Mắt thấy đám hộ vệ vẫn đứng yên bất động, Diệp Cảnh Huyền lại càng thêm phẫn nộ, đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong lại chậm rãi vang lên.
“Ta đánh ngươi thì đã sao hả?” khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong: “ngươi bôi nhọ trưởng tử đích tôn của Diệp gia, chẳng lẽ không đáng đánh?”
Diệp Cảnh Huyền bỗng ngây ngẩn cả người: “ngươi... Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ý của ta rất đơn giản. Vân Tiêu, chính là con trai ruột của đại thiếu gia Diệp gia, Diệp Cảnh Thần!”
Ầm!!!
Như sét đánh giữa trời quang, làm cho Diệp Cảnh Huyền như chết đứng tại chỗ.
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh cũng đồng loạt sửng sốt, phụ thân thật sự của Vân Tiêu là ai, không có người nào biết rõ hơn bọn họ! Nói đến cùng, thì sau khi Quân Phượng Linh rời khỏi Tiêu gia mới quen biết với Diệp Cảnh Thần.
Như vậy, Vân Tiêu sao có thể là con của Diệp Cảnh Thần ông được?
“Phong nhi.... “ Quân Phượng Linh có chút nôn nóng, không ngừng đưa mắt ra hiệu với Vân Lạc Phong, muốn ngăn cản lời nói tiếp theo của Vân Lạc Phong lại.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi một mình Vân Tiêu là bình tĩnh nhất, bởi vì đối với Vân Tiêu mà nói, bất kể là Vân Lạc Phong nói gì, làm gì thì cũng đều có lý do của mình.
Chuyện mà Vân Tiêu hắn phải làm, chính là tin tưởng tuyệt đối vào Vân Lạc Phong.
“Không có khả năng, chuyện này làm sao có khả năng xảy ra được?” Diệp Cảnh Huyền lùi về sau hai bước: “tên tạp chủng này làm sao có thể là con trai của đại ca ta được? Hắn rõ ràng là đến từ Long Khiếu Đại Lục!”
Vân Lạc Phong lại chậm rãi tiến về phía Diệp Cảnh Huyền hai bước: “làm sao ngươi biết Vân Tiêu không phải là do cha chồng mẹ chồng ta sinh ra ở Long Khiếu Đại Lục? Huống chi, muốn chứng minh lời ta nói có phải thật hay không chẳng phải là rất đơn giản à? Lấy máu nghiệm thân là được rồi!”
Trong mắt Diệp Cảnh Huyền tức khắc liền hiện lên một tia tàn nhẫn, thật sự là không thể ngờ được, đại ca còn có một đứa con trai bên ngoài, chẳng lẽ là bởi vì sợ mình sẽ làm hại đến con của bọn họ, cho nên mới giấu giếm nhiều năm như vậy?
Rất hiển nhiên, Diệp Cảnh Huyền đã tin tưởng vào lời nói của Vân Lạc Phong, suy cho cùng thì biện pháp lấy máu nghiệm thân mà Vân Lạc Phong cũng dám dọn ra, chẳng lẽ còn giả được hay sao?
Thần sắc Quân Phượng Linh càng lúc càng thêm nôn nóng, một khi lấy máu nghiệm thân, thì cũng sẽ chứng minh được ngay Vân Tiêu không phải là con trai của Diệp ca, đến lúc đó, muốn dàn xếp êm xuôi mọi việc.... Sợ là không dễ!
Ngay thời điểm mà trong lòng Quân Phượng Linh đang lo lắng không yên, thì trong đầu bà lại đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Yên tâm! Những thứ thuộc về cha mẹ, con dâu sẽ thay hai người lấy về!”
Quân Phượng Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, tức thì, bà liền đối diện ngay với đôi mắt như cười như không của Vân Lạc Phong.
Đôi mắt kia trong suốt sáng ngời, thần kỳ làm cho nội tâm đang lo lắng của bà bình tĩnh trở lại.
Linh hồn truyền âm?
Con dâu nhà mình thế mà lại có thể sử dụng bí thuật linh hồn truyền âm!
Rốt cuộc thì đứa con dâu này còn có bao nhiêu điều mà bà chưa biết đây?
“Ta sẽ lập tức đi tìm các trưởng lão để thương lượng, chọn ra một ngày để thực hiện lấy máu nghiệm thân!” Diệp Cảnh Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong: “nếu sự thật cho thấy tạp chủng này không phải là nhi tử thân sinh của đại ca ta, ta sẽ cho các người trả giá đắc vì dám lừa gạt Diệp gia!”
Dứt lời, Diệp Cảnh Huyền phất phất tay, dẫn theo một đám hộ vệ lui khỏi đình viện, cất bước vội vàng nhắm thẳng hướng trưởng lão viện mà đi.
Trong toàn bộ đình viện hiện giờ, chỉ còn lại đám người Vân Lạc Phong, tuy nhiên, Vân Lạc Phong vẫn không hề yên tâm, liền thiết lập xung quanh một đạo lá chắn phong ấn, khiến cho người ngoài không thể nghe thấy được bất cứ âm thanh nào ở bên trong.
“Cha, mẹ, con biết hai người có rất nhiều điều muốn hỏi con, bây giờ thì hai người có thể hỏi được rồi!” Vân Lạc Phong nhún vai: “hơn nữa, hai người cứ hỏi thoải mái không cần kiêng kỵ, ở đây không có người nào nghe được chúng ta đang nói gì đâu!”
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh nhìn nhau, rồi cùng cười khổ một tiếng: “Phong nhi, con làm vậy tuy rằng có thể khiến cho chúng ta tạm thời ở lại Diệp gia, nhưng chuyện lấy máu nghiệm thân tiếp theo thì phải làm sao đây?”