Edit: Sahara
Quân Phượng Linh ngẩn ra, rồi lắc lắc đầu: “kẻ mang mẹ đi không phải là người của Diệp gia! Mẹ và Diệp ca lần đầu gặp nhau là ở sâu trong Vô Hồi Chi Sâm!”
Quân Phượng Linh quay đầu lại, mắt phượng chứa đầy nghĩa tình nồng đậm, mỉm cười mà nhìn Diệp Cảnh Thần.
“Năm đó, kẻ thần bí kia sau khi mang mẹ rời khỏi Tiêu gia thì liền bỏ đi. Trong lúc vô tình, mẹ biết được nữ nhân kia đã bắt con ném vào Vô Hồi Chi Sâm, cho nên mẹ liền đến đó tìm con! Ai có ngờ, mẹ chẳng những không tìm được con mà còn khiến mình bị trọng thương. Lúc ấy, Diệp ca tình cờ đi ngang qua, nên đã ra tay cứu mẹ, còn đưa mẹ về Diệp gia.”
Quân Phượng Linh cười, nụ cười thật đẹp, đẹp đến lóa mắt....
“Tiêu nhi, bao nhiêu năm qua mẹ không thể làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân! Nhưng tất cả những chuyện của con và Phong nhi trên cơ bản thì mẹ đều biết rõ. Mẹ rất hãnh diện vì có được con trai và con dâu ưu tú như hai đứa!”
Quân Phượng Linh rũ mắt, mỗi tay cầm lấy một bàn tay của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, rồi đặt chồng bàn tay của hai người lên nhau.
“Cả đời này, mẹ không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong hai đứa có thể nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau sống đến bạc đầu!”
Diệp Cảnh Thần im lặng đi đến bên cạnh Quân Phượng Linh, khóe môi hơi hơi kéo ra một nụ cười ôn nhu tràn đầy yêu thương tha thiết.
Những năm gần đây, chỉ có một mình ông biết, phu nhân của mình đã chịu đau khổ như thế nào. Nếu không phải nhờ có những tin tức từ bên kia đại lục truyền tới, nói không chừng Quân Phượng Linh khó mà chống đỡ để chờ được ngày đoàn tụ hôm nay.
“Nếu mẫu thân đã tặng lễ vật gặp mặt cho con dâu, vậy không lý nào con lại không đáp lễ!” Vân Lạc Phong đem ngọc bội thu vào người, cười khẽ rồi lấy từ trong nhẫn không gian ra hai quả trái cây, chia ra đưa đến trước mặt Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần mỗi người một quả: “hai quả trái cây này là lễ vật con tặng cho hai người!”
Diệp Kỳ trợn tròn mắt, nghĩa mẫu nhà mình dùng miếng ngọc bội trân quý như thế làm lễ vật gặp mặt, kết quả, cô ấy lại lấy hai quả trái cây tặng lại cho có lệ?
Làm người sao có thể keo kiệt đến mức độ như thế chứ?
Quân Phượng Linh ngược lại lại chẳng hề để tâm một chút nào cả, bà rất vui vẻ đón lấy quả trái cây mà Vân Lạc Phong đưa đến cho mình, nói: “Không phải có một câu là lễ nhẹ nhưng nặng tình đó sao? Trái cây mà con dâu ta tặng nhất định là thơm ngọt hơn ở bên ngoài gấp trăm lần!”
Trái cây mà Vân Lạc Phong lấy, chính là Hồng Phát Quả đã được trồng thành linh quả, nhưng quá trình biến thành linh quả đã xảy ra chút biến hóa về ngoại hình, vì thế mà Quân Phượng Linh mới không nhận ra được đây là Hồng Phát Quả.
Bà đưa trái cây đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn xuống một ngụm, tức thì, một cổ thanh hương dịu ngọt tràn lan ra khắp khoan miệng của Quân Phượng Linh, làm cho cả người bà sảng khoái không thôi!
Oanh!!!
Đột nhiên, cả người Quân Phượng Linh bỗng run lên, một cổ linh lực cường hãn từ trong người bà ầm ầm phát ra, phá tan luôn cả lá chắn bình cảnh ngăn chặn đột phá trong người bà...
Trên đỉnh đầu của Quân Phượng Linh, linh khí thiên địa còn đang vờn quanh chưa tan đi, dường như còn đang muốn tuyên cáo rằng bà vừa mới đột phá.
“Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hi Mạch vội vàng từ trong hậu viện chạy ra, ngay thời khắc hắn vừa chạy đến, liền trông thấy nghĩa phụ nghĩa mẫu và cả nghĩa muội của mình đều ngốc lăng mà đứng ngây ra như phỏng, trên mặt Diệp Hi Mạch không khỏi xẹt qua một tia nghi hoặc.
Chỉ là, rất nhanh thì Diệp Hi Mạch cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn linh khí đang vờn quanh trên đỉnh đầu của Quân Phượng Linh, cất giọng ngơ ngác hỏi: “nghĩa mẫu... Người.. Đột phá? “
Thực lực của nghĩa mẫu dừng lại ở bình cảnh đã được mấy năm, suốt mấy năm qua không hề có một chút dấu hiệu nào là sắp đột phá, nhưng hôm nay tại sao lại đột phá rồi?
Quân Phượng Linh hồi thần lại trước tiên, bà biết, mình có thể đột phá được chính là nhờ quả trái cây mà Vân Lạc Phong vừa mới đưa cho bà kia, đáy mắt bà lóe lên từng tia sáng khác thường.
“Phong nhi, con có thể nói cho mẹ biết là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Lạc Phong, chờ đợi cô cho bọn họ một đáp án.