Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1957: Chương 1957: Kiều Diệp Phượng chết (1)




Edit: Sahara

Vân Lạc Phong chỉ nói đừng đánh chết....

Nhưng không có nói không được đánh đến tàn phế...

Thần sắc Vân Tiêu vẫn lãnh khốc như cũ, xuống tay không lưu tình, mũi chân vừa động đã đá Kiều Diệp Phượng bay lên khỏi mặt đất. Kiều Diệp Phượng bay lên cao rồi rớt xuống đất, mặt đất lập tức sụp xuống thành một cái hố to.

Mặt mày Kiều Tử Huyền trắng bệch, không dám nói một câu nào. Lưu Phong Quốc đứng về phía Vân Lạc Phong, hơn nữa họ cũng rất tức giận vì những lời Kiều Diệp Phượng đã nói trước đó, ai nấy cũng đều hận không thể đánh chết Kiều Diệp Phượng.

Còn về đám người tam hoàng tử Thiên Tề Quốc, có lẽ do bị thực lực và sự cuồng vọng của Vân Tiêu dọa, nên cũng không có ai dám hó hé.

Chỉ có mình hoàng đế Kim Dương Quốc - Trình Phi Dương, ông ta nhìn cao thủ đứng phía sau một cái, người nọ lập tức phóng người vào không trung, từ trên cao đánh xuống.

Vân Tiêu ngẩng đầu, nhìn lão giả đang lao mình xuống, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Vụt!

Đòn công kích của lão giả kia mang theo sức gió mạnh mẽ, nháy mắt đã thổi rớt mặt nạ và thổi bay tóc của Vân Tiêu. Dưới cuồng phong lồng lộng, một gương mặt tuấn mỹ vô song lộ ra trước mắt mọi người.

Đúng lúc này, Kiều Diệp Phượng cũng đã bò lên từ dưới hố, cả người nàng ta chật vật khó coi, miệng không ngừng nôn máu.

Cũng may Kiều Tử Huyền luôn mang theo linh dược bên người. Linh dược này tuy không thể chữa khỏi thương thế của Kiều Diệp Phượng, nhưng cũng giúp nàng ta có đủ sức mở miệng nói chuyện.

“Quỷ Đế, tên xấu xí nhà ngươi! Chỉ vì bổn công chúa không chịu làm thiếp cho ngươi nên ngươi mới trả thù bổn công chúa như vậy? Ngươi tưởng người phụ nữ bên cạnh ngươi tốt đẹp lắm sao? Không có một cô gái nào không thích đàn ông anh tuấn! Bất kỳ cô gái nào chịu ở bên ngươi, cũng chỉ vì thực lực của ngươi mà thôi! Bổn công chúa thà chết cũng không gả cho kẻ xấu xí như ngươi!”

Vì Vân Tiêu đưa lưng về phía Kiều Diệp Phượng, nên Kiều Diệp Phượng không biết mặt nạ của Vân Tiêu đã rơi xuống, để lộ diện mạo thật sự của hắn. Kiều Diệp Phượng chỉ nghe thấy tiếng hút khí lạnh của mọi người chung quanh.

Kiều Diệp Phượng thầm cười lạnh trong lòng, nàng ta khẳng định biểu cảm này của mọi người là do bị diện mạo xấu xí của Vân Tiêu hù dọa.

Tuy nhiên, Kiều Diệp Phượng vừa nói xong, thì mọi người chung quanh liền nhìn nàng ta bằng ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc, giống như nàng ta vừa nói ra điều gì vô cùng ngu xuẩn.

Giữa lúc Kiều Diệp Phượng nghĩ mãi không thông, thì người nam nhân đang đưa lưng về phía nàng ta từ từ xoay người lại....

Ngay tức khắc, sắc mặt Kiều Diệp Phượng cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng bị đình chỉ. Nàng ta trợn to hai mắt, cánh môi khẽ run run biểu lộ sự khiếp sợ trong lòng.

Đó là dung mạo thế nào?

Hoàn mỹ như thiên thần, không có chút tì vết, đôi con ngươi đen nhánh như hắc bảo thạch, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ mới liếc nhìn một cái mà tim như muốn ngừng đập.

Kiều Diệp Phượng cũng coi như từng gặp qua không ít mỹ nam, thế nhưng, người đàn ông đang đứng trước mặt nàng ta đây, là người đẹp nhất mà nàng ta từng gặp. Đẹp đến nỗi dường như không còn thuộc về hiểu biết của nhân loại nữa.

“Tại sao?” Kiều Diệp Phượng ôm lòng ngực đau đớn, ánh mắt thống khổ: “Rõ ràng ngươi đẹp như vậy, tại sao còn cố tình mang mặt nạ? Ta biết rồi! Chắc chắn là vì ngươi muốn thử ta, thử xem ta có không ngại ngươi xấu xí mà yêu ngươi hay không.”

Đến tận lúc này mà Kiều Diệp Phượng còn cố chấp tin rằng, phụ hoàng mình ép mình gả cho Quỷ Đế, là vì Quỷ Đế để ý đến mình.

Đáng tiếc, mình lại tưởng Quỷ Đế rất xấu xí, cho nên mới không đồng ý.

Thần sắc Vân Tiêu vẫn không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn Kiều Diệp Phượng. Hắn chợt duỗi tay ôm Vân Lạc Phong vào lòng, khóe môi khẽ cong lên độ cong thật nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.