Edit: Sahara
Vân Lạc Phong buông tay Vân Tiêu ra rồi đi về phía đám người Kỳ Tô.
“Người đâu, đưa thi thể công chúa Tử Nguyệt Quốc xuống dưới trước!” Trình Phi Dương chán ghét nhìn thi thể trong vũng máu, hơi nhíu mày rồi hỏi Kiều Tử Huyền: “Tứ hoàng tử Tử Nguyệt Quốc, ý của tứ hoàng tử thế nào?”
Kiều Tử Huyền chắp quyền thi lễ, hốc mắt đỏ ửng, nói: “Bệ hạ, xin cho hoàng muội ta ở lại Phong Vân Thành thêm mấy ngày, đợi tranh bá kết thúc, ta sẽ đưa hoàng muội về nước.”
Kiều Diệp Phượng chết cũng đã chết, hắn không thể từ bỏ tư cách tham gia tứ quốc tránh bá được.
“Được!” Trình Phi Dương gật đầu: “Trẫm chấp thuận cho công chúa lưu lại Phong Vân Thành thêm mấy ngày, nhưng không hy vọng công chúa làm bẩn dịch trạm. Tứ hoàng tử, ngươi hiểu chứ?”
“Đa tạ bệ hạ!”
Trình Phi Dương quét mắt nhìn sang hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, rồi khẽ rũ mi mắt che đi tức giận và địch ý trong mắt.
Tứ quốc tranh bá là một cơ hội tốt....
Ông ta sẽ để Vân Lạc Phong kia nếm mùi hậu quả!
Đã phạm sai lầm thì phải trả giá!
“Sau đây sẽ bắt đầu tứ quốc tranh bá!” Giọng Trình Phi Dương đột ngột lớn hơn: “Mọi người đều biết, Phong Vân Đại Lục chúng ta vẫn luôn như rắn mất đầu, vì thế mà hiện giờ Phong Vân Đại Lục rất loạn, có rất nhiều cường giả du tán khắp nơi kết minh lại, muốn đối đầu với bốn nước chúng ta.”
Trong tình huống bình thường, khi đột phá đến cảnh giới Thiên Thần thì sẽ được hoàng tộc chiêu mộ. Nhưng có một số ít cường giả không thích thần phục ai, nên từ chối quy thuận hoàng tộc.
Hiện tại, những cường giả đó đã liên kết thành một đội ngũ, muốn lật đổ sự thống trị của bốn nước.
Đây là nguyên nhân chính mà Trình Phi Dương chiếu cáo thiên hạ, muốn tìm ra một người đầy đủ bản lĩnh để thống lĩnh bốn nước.
“Các vị yên tâm, bất luận là quốc gia nào chiến thắng trận tranh bá này, đều sẽ trở thành quốc gia đứng đầu trong bốn nước, có thể hiệu lệnh tứ quốc, ai cũng không thể chống lại!” Trình Phi Dương nói năng rất khí phách, mặt tràn đầy tự tin.
Trên thực tế, Trình Phi Dương ban ra chiếu cáo này còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là ông ta muốn ba quốc gia còn lại đều quy thuận và nghe lệnh ông ta.
Nhưng tự Trình Phi Dương cũng hiểu rất rõ, vô duyên vô cớ khó mà thu nạp các nước khác. Trùng hợp đúng vào lúc này, các cường giả du tán lại kết minh muốn lật đổ tứ quốc. Vì thế, Trình Phi Dương lập tức vịn lấy cái cớ này, muốn để Kim Dương Quốc trở thành quốc gia thống lĩnh bốn nước.
Còn về nguy cơ thất bại....
Trình Phi Dương chưa hề nghĩ đến.
Trong mắt Trình Phi Dương, tất cả thiên tài trong bốn nước, không có một ai đủ khả năng thắng được Kim Dương công chúa - con gái của ông ta! Cho nên, người đứng đầu trận tranh bá này chắc chắn là Kim Dương công chúa.
“Phụ hoàng...” Giọng nói thanh lãnh của Kim Dương công chúa vang lên giữa quảng trường an tĩnh: “Trời đã không còn sớm, chúng ta nên bắt đầu tỷ thí thì hơn!”
Không biết là cố ý hay vô tình mà ánh mắt Kim Dương công chúa khẽ đảo qua gương mặt Vân Lạc Phong một cái, đáy mắt nàng ta mang theo một chút thận trọng.
Trong số những người ở đây, người có thể trở thành đối thủ của mình... Có lẽ chỉ có cô gái kia!
Tuy nhiên, trận chiến lần này, mình chỉ được thắng, không được thua!
Nghĩ đến hậu quả của việc thất bại, tim Kim Dương công chúa đột ngột căng thẳng, lực tay đang nắm chặt lại cũng mạnh hơn.
“Các vị, nội dung trận tránh bá này rất đơn giản. Địa điểm diễn ra trận tranh bá là ở Thiên Phạt Sâm! Đề mục tỷ thí là do trẫm và hoàng đế của ba quốc gia khác cùng thương lượng ra đề, hơn nữa, ngọc tỷ của bốn nước cũng được giấu trong Thiên Phạt Sâm.”
Trình Phi Dương nói tiếp bằng giọng lãnh lệ: “Trong quá trình tìm kiếm ngọc tỷ, mặc kệ là tự mình tìm được nơi giấu, hay là cướp từ tay người khác đều được, người nào lấy được nhiều ngọc tỷ nhất chính là người chiến thắng!”
“Nếu mỗi người đều tìm được một ngọc tỷ, vậy thì ai về đến Phong Vân Thành trước sẽ là người chiến thắng!”