Edit: Sahara
“Minh chủ yên tâm! Đợi đến lúc đó, lão phu sẽ xem cô gái kia như lễ vật dâng lên cho minh chủ.”
Vô Tôn vô cảm đáp.
Người đàn ông kia cười ha hả, ông ta phất tay áo rồi xoay người bỏ đi.
“Người của liên minh Tự Do ta đã tiến vào rừng Thiên Phạt, nếu Kim Dương Quốc các ngươi thật lòng thần phục ta thì mau phái người đến đó, cùng giết hết thiên tài các nước khác đi!”
Mệnh lệnh này của người đàn ông kia đồng nghĩa với việc ép Kim Dương Quốc đối địch với ba quốc gia còn lại.
Mặt Trình Phi Dương càng tái hơn, cả người như mất hết sức lực. Cái gì gọi là tự vác đá nện chân mình? E là không có người nào lĩnh hội rõ ý nghĩa câu nói này hơn Trình Phi Dương.
“Bệ hạ, đây là một cơ hội tốt!” Vô Tôn nhìn Trình Phi Dương: “Nếu Kim Dương Quốc chúng ta cũng phải người đến đó, có lẽ đến thời điểm mấu chốt sẽ bảo vệ được mạng của các hoàng tử.”
So với Kim Dương Quốc, Vô Tôn tình nguyện vứt bỏ các thiên tài kia.
Tuy nhiên.....
Nếu có cơ hội giữ lại mạng của họ, tất nhiên là không gì tốt hơn.
“Được!”
Trình Phi Dương mở mắt ra, giọng nói có chút suy yếu: “Vô Tôn đại nhân, lần này làm phiền người đích thân dẫn người đi một chuyến, nhớ.... Đưa Kim Dương trở về!”
Vô Tôn không nói gì. Người làm chủ liên minh Tự Do hiện giờ đã không phải là lão minh chủ nữa rồi.
Năm xưa, liên minh Tự Do chỉ muốn bảo vệ mình. Hiện tại, cái liên minh Tự Do muốn là làm bá chủ.
Nếu muốn tiếp tục tồn tại ở Phong Vân Đại Lục, thì phải biết đạo lý có được ắt có mất.
“Bệ hạ yên tâm đi! Kim Dương công chúa đi theo minh chủ liên minh Tự Do còn tốt hơn nhiều so với bất kỳ người nào.”
Kim Dương công chúa sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác. Trong bốn nước, không có người nào xứng với Kim Dương công chúa.
Vì thế, vị minh chủ liên minh Tự Do kia chính là lựa chọn tốt nhất của Kim Dương công chúa.
Xoảng!
Đúng lúc này, ngoài cửa ngự thư phòng đột nhiên vang lên âm thanh đổ vỡ, ánh mắt Vô Tôn lập tức xẹt qua tia sáng lạnh lùng sắc bén, lão ta lạnh giọng quát lớn: “Ai?”
Người đứng bên ngoài hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn, nào ngờ Vô Tôn và Trình Phi Dương đã chạy ra tới rồi.
“Hoàng hậu?”
Trình Phi Dương ngẩn người.
Chuyến đi đến Phong Vân Thành lần này, hoàng hậu cũng đi theo. Chỉ là không ngờ, lúc bọn họ nói chuyện, hoàng hậu ở bên ngoài đã nghe thấy hết tất cả.
Thật ra lúc minh chủ liên minh Tự Do còn ở đây, ông ta đã phát hiện ra hoàng hậu rồi. Chẳng qua là ông ta không để một người phụ nữ như hoàng hậu vào mắt, càng không muốn máu của hoàng hậu làm bẩn tay ông ta.
Cho nên mới không lôi hoàng hậu ra.
“Hoàng hậu, nàng về nghỉ đi!” Giọng Trình Phi Dương rõ ràng có chút sốt ruột.
Trên gương mặt trắng bệch của hoàng hậu ngập tràn vẻ hoảng sợ, hoàng hậu bất chợt quỳ phịch xuống trước mặt Trình Phi Dương: “Bệ hạ, tính tình Kim Dương thế nào chẳng lẽ bệ hạ còn không biết? Bắt ép nó gả cho người nó không yêu thì có khác gì ép nó đi chết đâu?”
“Hoàng hậu, đây là chuyện của nam nhân, nàng đừng xen vào! Người đâu! Tạm giam lỏng hoàng hậu lại!” Trình Phi Dương liếc nhìn Vô Tôn đứng bên cạnh rồi vội vàng nháy mắt với hoàng hậu.
Đừng thấy Trình Phi Dương làm người hồ đồ, làm việc độc hành độc đoán, nhưng ông ta lại thật sự có tình cảm với hoàng hậu.
“Không! Bệ hạ! Thần thiếp cúi xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh! Nếu như bắt thần thiếp trơ mắt nhìn hoàng nhi gả cho minh chủ liên minh Tự Do, vậy thần thiếp thà chết đi cho rồi!”
Càng khiến hoàng hậu đau lòng hơn chính là chuyện Trình Phi Dương vì mạng sống mà không màng đến hạnh phúc của con gái mình.
Trong mắt Trình Phi Dương xuất hiện một tia giẫy giụa, mà tia giẫy giụa kia đúng lúc lại bị Vô Tôn nhìn thấy.
“Bệ hạ, làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, hơn nữa, gả Kim Dương công chúa cho minh chủ liên minh Tự Do là vì an nguy của cả Kim Dương Quốc này. Còn về người phụ nữ này..... Tất nhiên không thể xen vào quyết định của bệ hạ....” Hai mắt Vô Tôn hiện lên tia lãnh lệ, sát khí đột ngột dâng lên.