Edit: Sahara
Một người bị ăn sống là cái cảm giác gì?
Nếu ngươi trải nghiệm qua thì chắc chắn chỉ có thể nói được bốn chữ, chính là sống không bằng chết!
Tận mắt nhìn cơ thể mình bị ăn sống từng chút từng chút một, cái loại đau đớn kịch liệt ấy làm cho âm thanh hét lên của Lâm Nhược Hân thống khổ vạn phần, tựa như sói tru quỷ gào!
Tuy nhiên, dù Tầm Kim Thử đã ăn hết phần lớn các bộ phận trên người Lâm Nhược Hân nhưng cô ta lại vẫn chưa chết.
Còn đối với những Tầm Kim Thử đã từng được ăn qua linh dược mà nói, thì việc ăn thịt một người lại chẳng khác nào đang ăn một đống phân, vừa khó ngửi vừa khó nuốt.
Mãi cho đến tận hôm sau, Lâm Nhược Hân mới bị ăn hết sạch sẽ. Ngay cả một mẫu xương cũng không còn! Duy chỉ còn lại một vũng máu trên đất là chứng minh cho việc đêm qua Lâm Nhược Hân đã bị tra tấn.
“Đi thôi!”
Vân Lạc Phong để cho Tiểu Mạch và tộc chuột trở lại không gian thần điển, sau đó mới cùng với Vân Tiêu đi ra ngoài.
Trước lều Vân Lạc Phong, sớm đã có không ít người đang đứng đợi. Ánh mắt của họ khi nhìn Vân Lạc Phong lúc này tràn ngập sự cổ quái, nhưng lại không có một người nào dám can đảm tiến lên trêu chọc Vân Lạc Phong.
“Chủ tử!” Long Phi liếc mắt một cái đã thấy được Vân Lạc Phong đang đi tới, liền nhíu mày mà nói: “người có cảm thấy không khí hôm nay có chút kỳ quái hay không? Còn nữa, vị đại tiểu thư của phủ thành chủ kia khi không sao lại tự dưng mất tích kia chứ?”
Vì nhóm người Vân Lạc Phong chỉ mang theo hai cái lều, cho nên Vân Tiêu và Vân Lạc Phong một lều, Long Phi phải ép mình ngủ chung với Tô Tranh.
Tiếng ngáy của Tô Tranh có thể nói là long trời lỡ đất, cho nên Long Phi không hề nghe thấy động tĩnh gì của đêm qua cả. Cho dù Lâm Nhược Hân đã hét lên rất to, nhưng cũng không to hơn được tiếng ngáy của Tô Tranh.
Tuy nhiên, điều khiến người ta thật sự tò mò là, dưới tiếng ngáy long trời lỡ đất của Tô Tranh, mà Long Phi vẫn có thể ngủ say được cho đến tận hừng đông.
“Tối qua các ngươi thật sự là ngủ say như chết vậy!” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “cho nên các ngươi mới không biết là đã xảy ra chuyện gì!”
“Xảy ra chuyện gì?” Long Phi rất là tò mò.
Tiếp theo sau đó, Vân Lạc Phong liền đem tất cả chuyện của đêm qua tường thuật đơn giản lại cho Long Phi nghe. Mà càng nghe thì khuôn mặt của Long Phi càng lúc càng đen hơn.
“Tiện nhân Lâm Nhược Hân kia đúng là tự tìm đường chết mà!”
Chọc ai không chọc, lại chọc tới trên đầu Vân Lạc Phong. Không phải tự tìm đường chết thì là gì chứ?
“Long Phi, ngươi vẫn còn chưa nói cho ta biết, chuyện trong Vô Hồi Chi Sâm này là thế nào?” Vân Lạc Phong hơi hơi nhíu mày: “các thú vương khác tại sao lại bị phong ấn?”
Long Phi cười khổ: “chủ tử, không phải ta không muốn nói với người, mà là ta căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Ta chỉ biết hiện tại tất cả thú vương đều bị phong ấn tận sâu trong Vô Hồi Chi Sâm, còn lâm vào giấc ngủ say. Chuyện cụ thể thì chỉ có thể tìm được bọn họ rồi mới biết được, đáng tiếc là ta cùng sư thúc có tìm thế nào cũng không tìm được bọn họ.”
Lúc trước, nếu không phải trùng hợp sư thúc ra ngoài đúng lúc, thì nói không chừng bây giờ cũng đã bị phong ấn cùng với những thú vương khác rồi.
“Tiếp tục xuất phát, bất luận thế nào ta cũng phải gặp được Kiếp Phù Dung!”
Đây là tâm nguyện của Thiên Nhai.
Cô nhất định phải giúp ông ấy hoàn thành.
______
Chỗ sâu nhất trong Vô Hồi Chi Sâm.
Bên bờ hồ xanh biếc như ngọc, một nữ nhân đang yên lặng nằm đó, hai mi mắt khép chặt, sắc mặt hồng nhuận, tựa như là đang ngủ, vô cùng yên bình.
Bên cạnh nữ nhân say ngủ có thêm một nam nhân toàn thân mặc trường bào màu xám, cả người hắn ta đều bao phủ bởi một luồng khí âm u cấm người lại gần, một tay hắn đang đặt lên phần bụng ngay vị trí rốn của nữ nhân kia, miệng không ngừng lầm bà lầm bầm những âm thanh ầm trầm đáng sợ.
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi là ta có thể hoàn toàn khống chế con thú vương này, sau khi hủy diệt hết toàn bộ ý thức của nó, nó sẽ trở thành một công cụ chỉ biết liều mình chiến đấu cho ta!”
Lần này tiến vào Vô Hồi Chi Sâm đúng là có thu hoạch không nhỏ, chờ sau khi thu phục những con thú vương này, thực lực của hắn tăng lên không phải chỉ là một ít mà thôi!
“Hữm?”
Đột nhiên, nam nhân cảm nhận được ý thức của nữ nhân kia sinh ra sự phản kháng đối với mình, không khỏi khiến hắn ta cảm thấy ngạc nhiên.