Edit: Sahara
Phịch!
Vân Lạc Phong đá một cước lên lòng ngực Tiêu Như, làm cho cô ta bay ra khỏi đình hóng gió, bùm một tiếng, rớt xuống hồ hoa sen bên ngoài.
“Một cước này, ta đá ngươi vì tội đã làm cho Hỏa Hỏa thương tâm khổ sở!”
Tiêu Như giẫy giụa, muốn leo lên khỏi hồ hoa sen.
Thì đúng ngay vào lúc này, Vân Lạc Phong lại xuất hiện ngay trước mặt cô ta. Vân Lạc Phong nắm lấy áo Tiêu Như kéo cô ta lên, sau đó lại tiếp tục đá thêm một cước nữa vào lòng ngực Tiêu Như.
“Một cước này, đá ngươi vì tội vu oan cho Hỏa Hỏa!”
Vân Lạc Phong phất ống tay áo một cái, ánh mắt tà mị mà khí phách quét nhìn đám người đang sửng sốt đứng ở kia, giọng nói bừa bãi mà ngập tràn sát ý.
“Chỉ cần ta còn ở chỗ này, thì không cho phép bất cứ người nào khi dễ Hỏa Hỏa.”
“Ngươi.....” khuôn mặt của Cảnh Giang biến sắc, hắn ta chỉ tay vào mặt Vân Lạc Phong, muốn lớn tiếng mắng cô một trận.
Tuy nhiên, hắn mới chỉ nói được một chữ, thì đã bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
“Ta thì lại không cho rằng ngươi chính là người trong lòng của Hỏa Hỏa. Bởi vì muội ấy..... Tuyệt đối không thể nào thích cái loại nam nhân không biết phân biệt thị phi giống như ngươi!”
Sau khi ném xuống một câu này, Vân Lạc Phong liền xoay người đi đến bên cạnh Hỏa Hỏa, cô khẽ rũ mắt mà nhìn Hỏa Hỏa.
“Muội muốn báo ơn, cho nên mới lặn lội tời nơi này giúp hắn, nhưng đáng tiếc, hắn ta lại không cần đến sự giúp đỡ của muội!” Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Huống chi, lúc ở Táng Thần Sơn, muội đã cứu hắn một mạng, cũng xem như là đã trả ơn rồi!”
Hỏa Hỏa gật đầu một cái, rồi đi theo sát Vân Lạc Phong.
Có lẽ lần này Hỏa Hỏa thật sự là đã đau thấu tim, cho nên, ngay cả liếc nhìn Cảnh Giang một lần cuối, Hỏa Hỏa cũng không thèm nhìn.
“Như nhi!”
Cảnh Giang nhanh chóng lao đến trước mặt Tiêu Như, đỡ lấy thân mình đang chật vật khó coi của cô ta, trên mặt đầy vẻ nôn nóng và lo lắng.
“Muội không sao chứ?”
Trong lòng Tiêu Như bị nghẹn một bụng tức.
Nếu như Cảnh Giang mà còn là sư phụ trước kia, người vì cứu Hỏa Hỏa, có dạng nguy hiểm nào mà lại không dám xông vào kia chứ? Chẳng những thế, khi đối mặt với sự truy sát của bao nhiêu cường giả, người cũng vẫn hiên ngang chống trả.
Lúc ấy, người đã từng nói một câu, Hỏa Hỏa chính là người mà sư phụ muốn bảo vệ đến cuối cuộc đời mình. Người nỗ lực đột phá, tăng lên thực lực của bản thân, cũng chỉ là vì muốn có đủ sức bảo vệ Hỏa Hỏa.
Nhưng tại sao khi đến trước mặt mình, thì sư phụ lại trở thành một người vô dụng như vậy?
“Muội không sao!”
Tiêu Như đứng dậy, hơi rũ mi mắt xuống, che giấu đi tia sáng không cam lòng cùng phẫn nộ trong mắt mình.
Tiêu Như tự hỏi, cô ta thật sự thích sư phụ như bây giờ sao?
Không! Tiêu Như tin tưởng vào trực giác của mình, rằng một ngày nào đó, Cảnh Giang chắc chắn sẽ trở thành một vị cường giả giống như ngàn năm trước.
Thế nhưng, hiện tại, Tiêu Như bất giác hoài nghi, trực giác của mình có khi nào đã sai rồi không?
Cảnh Giang có khi nào không phải là lão tổ Diệp gia đã từng uy chấn tứ phương?
“Như nhi...” Cảnh Giang có chút khẩn trương nhìn Tiêu Như: “Muội thật sự không sao chứ?”
Tiêu Như lắc lắc đầu, mệt mỏi nói: “Muội cảm thấy hơi mệt, muội đi xuống nghỉ ngơi trước đây!”
“Như nhi!” trông thấy Tiêu Như rõ ràng là không muốn nói thêm gì nữa, tâm trạng Cảnh Giang lại càng thêm nôn nóng: “Thật xin lỗi, là ta vô dụng, ta không thể bảo vệ tốt cho muội...”
Bước chân Tiêu Như chợt khựng lại, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc.
“Cảnh đại ca, muội là một nữ nhân, muội cũng hy vọng có thể được nam nhân của mình bảo vệ, thế nhưng, ở thời điểm muội bị người ta đối xử như vậy, huynh lại thờ ơ mà nhìn, huynh thật sự khiến cho muội cảm thấy thất vọng và đau lòng.”
Cảnh Giang không phải là thờ ơ, mà là hắn bị dọa đến choáng váng, hơn nữa tốc độ của Vân Lạc Phong quá nhanh, hắn ta căn bản là không thể nào phản ứng lại kịp.
“Vậy muội muốn ta làm như thế nào thì muội mới chịu tha thứ cho ta?”
“Rất đơn giản! Muội muốn nội trong vài ngày tới, huynh phải dựa vào sức của chính mình mà thu phục hết tất cả các gia tộc trong Cảnh Thành này, thâu tóm cả thành trì, huynh phải trở nên thật cường đại. Huynh có làm được không?” Tiêu Như quay đầu lại nhìn Cảnh Giang, trong đôi mắt đẹp ẩn ẩn hiện hiện một tia lệ quang: “Bởi vì muội không muốn bị người ta ức hiếp thêm lần nào nữa, chỉ có khi huynh trở nên cường đại rồi, thì mới có thể bảo vệ được muội!”