Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1201: Chương 1201: Lão tổ Diệp gia (5)




Edit: Sahara

**** tieumieuhoa dám mắng Sa xấu xa nhá!!!!! Ta ghim, ta ghim, ta lại ghim! Hừ hừ hừ. Người đâu! Ban cho một viên tan xương nát thịt hoàn!

__._____

Ánh mắt của nam nhân này nhìn Hỏa Hỏa đầy thâm tình, khóe môi nở một nụ cười ôn nhu khe khẽ.

“Hỏa Hỏa, đã lâu không gặp, xem ra cuối cùng muội cũng chờ được người mà muội muốn chờ rồi!”

Thời khắc này, nước mắt của Hỏa Hỏa đã rơi đầy trên mặt, khuôn mặt nhỏ non nớt bị ướt sũng bởi nước mắt của chính mình: “A Diệp.... Rốt cuộc muội cũng được gặp lại huynh rồi!”

Chia cách nhau suốt một ngàn năm, một lần nữa tương ngộ, lại là trong tình huống thế này....

“Hỏa Hỏa, năm đó, vì bất đắc dĩ cho nên huynh mới phải rời xa muội, rồi lại ngoài ý muốn mà tang thân trên một đỉnh núi. Vì muốn bảo tồn chút linh hồn này, huynh đã sử dụng hết tất cả lực lượng còn sót lại của mình, chính là vì hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy muội thêm lần nữa. Nếu không phải Cảnh Giang tình cờ xuất hiện, thì linh hồn của huynh hiện tại vẫn còn ở lại trên đỉnh núi kia, càng không có cơ hội được gặp lại muội như bây giờ.”

Trong đôi mắt ôn nhuận của nam nhân chỉ phản chiếu lại có mỗi hình bóng của Hỏa Hỏa, ngữ khí khi nói của hắn thập phần dịu dàng: “Trước đó, linh hồn của huynh vẫn luôn trú ngụ trong cơ thể của Cảnh Giang, cũng thuận tiện khôi phục lại một chút thực lực của mình, chính là để chờ đến ngày muội xuất hiện. Huynh vốn dĩ chỉ định lén nhìn muội một lần, rồi sẽ đi chuyển thế, nhưng ai có ngờ....”

“A DIỆP! TÊN KHỐN KIẾP NHÀ NGƯƠI!”

Hỏa Hỏa lao vọt đến trước mặt nam nhân, nắm tay nhỏ hung hăng từng quyền từng quyền đánh lên lòng ngực hắn ta, tiếng nói vì gào lên quá to mà có phần khàn khàn: “Nếu như không phải ta gặp nguy hiểm, thì có phải ngươi định vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện có phải không? Ngươi nhìn thấy ta bị người ta ức hiếp, nhìn thấy ta đau lòng thương tâm đến muốn chết, nhưng ngươi một mực không chịu xuất hiện là sao hả?”

Chẳng trách....

Chẳng trách mình lại cảm nhận được hơi thở của A Diệp từ trên người Cảnh Giang.

Thì ra là vì linh hồn của A Diệp đem thân thể của Cảnh Giang xem như phòng trọ mà trú ngụ lại.

Thì ra hết thảy mọi chuyện đều là do mình hiểu lầm!

A Diệp không có quên mình, không có thay lòng đổi dạ! Là do chính mình hiểu lầm người khác là A Diệp.

“Hỏa Hỏa!” nam nhân nắm lấy nắm tay nhỏ của Hỏa Hỏa, giọng nói lại càng thêm dịu dàng ôn nhu: “Chuyện này xác thật là lỗi của huynh, huynh chỉ là không muốn để muội nhìn thấy huynh như hiện giờ, lại không ngờ được rằng sẽ khiến muội thương tâm như thế, là huynh sai rồi....”

Tiếng khóc của Hỏa Hỏa chợt dừng lại, cô bé ngẩng mặt lên với đôi mắt đang mông lung đẫm lệ, đôi con ngươi trong trẻo sáng ngời phản chiếu lại ảnh ngược của nam nhân.

“A Diệp, muội nhớ huynh....”

Nam nhân vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé của Hỏa Hỏa, rồi từ từ nhìn về phía lão giả kia, ánh mắt ngay lập tức liền trở nên lạnh lẽo đầy lệ khí: “Tự phế thực lực, sau đó rời khỏi nơi này! Bằng không, ta lập tức giết ngươi!”

Lão giả kia tức thì liền biến sắc, lão ta bỗng cảm thấy có chút sợ hãi mà nhìn nam nhân ôn tồn lễ độ trước mặt, tâm bỗng treo cao, nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến ta, các ngươi muốn tính sổ thì đi mà tìm người của Lăng gia tính sổ, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi!”

“Hôi Nhất đại nhân, người không làm như vậy được!” Lăng gia chủ vừa nghe lão giả nói vậy thì cả khuôn mặt liền biến sắc: “Người không phải là muốn bao vây diệt trừ Quỷ đế hay sao? Thực lực của Lăng gia ta không tệ, nhất định có thể giúp người một tay, cầu xin người hay ra tay cứu Lăng gia ta!”

Quỷ đế?

Ầm!

Khí thế trên người Vân Lạc Phong bỗng nhiên kích phát một cách mạnh mẽ ra bên ngoài, đôi con ngươi tà khí lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng gia chủ, hỏi: “Các ngươi vừa mới nhắc tới Quỷ đế?”

Lăng gia chủ ngẩn người, hoàn toàn không hiểu Vân Lạc Phong đột ngột hỏi như thế là có ý gì?

“Quỷ đế theo như lời ngươi nói, có phải là một nam nhân trẻ tuổi hay không?”

Lăng gia chủ nhìn Vân Lạc Phong, đáp: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồn Quỷ đế luôn mang một chiếc mặt nạ trên mặt, chưa có một người nào nhìn thấy được diện mạo thật sự của hắn ta.”

Mặt nạ?

Ánh mắt Vân Lạc Phong liền tối sầm lại, khóe môi chợt kéo lên một nụ cười âm hàn tà khí cực điểm.

“Ta mặc kệ Quỷ đế mà các ngươi nói tới là người nào, ta chỉ biết, ngươi đã nhắc đến cái tên Quỷ đế này mà thôi! Lại còn tuyên bố là muốn bao vây diệt trừ Quỷ đế! Chỉ dựa vào điểm này, đã đủ để các ngươi chết rồi!”

Vân Lạc Phong không biết Quỷ đế theo như lời bọn họ nói có phải là Vân Tiêu hay không?

____.._____

**** vì không muốn làm mọi người mất hứng nên Sa ráng nhịn đến khi edit hết chương. Bây giờ thì chịu không nổi nữa....

Há háhá... Sa càng ngày càng bội phục trình độ đặt tên của tác giả, Hôi Nhất đại nhân.... Có thể chữ tiếng hoa là mang ý nghĩa khác, nhưng cái tên Hôi Nhất này tính đến lúc này là cực phẩm nhất rồi. Cười chết mất thôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.