Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 950: Chương 950: Lễ vật của cây nhỏ (1)




Edit: Sahara

“Hi hi hi....”

Tiếng cười thanh thúy của nhóc mập* này nghe trong trẻo giòn giã như chuông ngân, nó hướng về phía Vân Lạc Phong mà giang hai cánh tay ngắn ngủn ú nần có một mẩu, tựa như đang muốn được Vân Lạc Phong ôm.

(*nguyên tác cover là béo oa oa, tức là đứa bé mập.)

“Chủ nhân, tên nhãi ranh này trước khi xuất thế cứ luôn ăn hiếp muội mãi thôi!” Hỏa Hỏa trừng mắt nhìn nhóc mập mà nói: “Bây giờ muội phải giáo huấn nó một trận nên thân, xem từ nay về sau nó còn dám ăn hiếp muội nữa không?”

Nhóc mập dường như không có nghe hiểu Hỏa Hỏa đang nói cái gì, trên khuôn mặt trắng nõn mủm mỉm vẫn giương lên nụ cười tươi sáng như cũ, miệng liên tục cười khanh khách.

Hỏa Hỏa hầm hè xoa xoa nắm đấm, đi tới trước mặt của nhóc mập, cô bé vừa định túm lấy cái yếm của nhóc mập xách nó lên mà đánh cho một trận, thì đúng lúc này, nhóc mập lại vươn ngón tay xíu xiu của mình ra, ấn vào mi tâm của Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa ngẩn ra.

Sau đó cô bé còn chưa kịp suy nghĩ bất cứ cái gì, thì đột nhiên, từ phía sau lưng có vô số mạn đằng tập kích đến, nháy mắt đã trói chặt lấy thân mình của Hỏa Hỏa.

“Hi hi hi...”

Nhìn thấy Hỏa Hỏa không ngừng giãy giụa, nhóc mập liền lăn qua lộn lại trên đất, quơ tay múa chân không ngừng, rõ ràng là đang thể hiện tâm trạng vô cùng vui vẻ hạnh phúc của nó.

Dường như với nhóc mập, trêu chọc người khác chính là sở thích lớn nhất của nó.

Vân Lạc Phong chậm rãi tiến đến, vươn tay ẫm nhóc mập lên khỏi mặt đất: “Sau này, tên của ngươi sẽ là Tiểu Thụ!”

(*Tiểu Thụ: cây nhỏ; còn 1 ý nghĩa khác thì chắc ai ai cũng biết ^_^)

Nghe thấy câu này, Tiểu Mạch liền liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong đầy khinh bỉ.

Hắn đã biết từ lâu là năng khiếu đặt tên của chủ nhân nhà mình rất tệ, mặc kệ là cái tên Trà Sữa trước kia, hay là Tiểu Thụ bây giờ, đều cực kỳ khó nghe.

Nhưng cố tình nhóc mập lại rất thích cái tên này, còn nhếch miệng cười rất vui vẻ với Vân Lạc Phong, bàn tay nhỏ béo ú không ngừng vuốt vuốt lấy mặt của Vân Lạc Phong, nụ cười càng lúc càng sáng ngời.

Gương mặt của Tiểu Mạch lập tức tối sầm đi, cái cây nhỏ này rốt cuộc có biết cái gì là thẩm mỹ hay không? Lại còn đi thích cái tên gọi ấu trĩ như vậy?

“Tiểu Thụ, mau thả Hỏa Hỏa ra đi!” Vân Lạc Phong nhướng mi, nhìn Tiểu Thụ mà nói.

Tiểu Thụ có chút không cam tâm liếc nhìn Hỏa Hỏa, rồi mếu mếu môi, ra vẻ rất tội nghiệp mà nhìn Vân Lạc Phong.

“Muội ấy vừa rồi chỉ là muốn đùa với ngươi một chút mà thôi, không phải thật sự muốn làm tổn thương ngươi, mau thả muội ấy ra đi!”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiểu Thụ liền biến mất, không hề cam tâm tình nguyện một chút nào mà nâng bàn tay nhỏ lên.

Tức thì, tất cả mạn đằng đều rút hết xuống mặt đất, Hỏa Hỏa đang bị treo lơ lửng giữa không trung không còn gì chống đỡ liền rơi thẳng xuống, rớt cái phịch xuống mặt đất phì nhiêu bên dưới.

“Chủ nhân!”

Hỏa Hỏa bò dậy khỏi mặt đất, trừng mắt với Tiểu Thụ một cái, sau đó quay sang nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt vạn phần ủy khuất: “Nó khi dễ muội!”

“Muội có thể khi dễ lại!” Vân Lạc Phong cười tà ác: “ Ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”

Cả người Hỏa Hỏa liền khựng lại, tiếp theo thì biểu tình ủy khuất liền biến thành ai oán.

Đừng thấy Tiểu Thụ chỉ mới hóa thành người mà cho rằng nó không có gì đáng sợ, kỳ thực, nó còn nguy hiểm hơn bất cứ loài linh thú nào. Hỏa Hỏa không có việc gì thì tất nhiên là sẽ không đi tìm nó để tự chuốc khổ vào mình.

“Hắc hắc....”

Tiểu Thụ cười hai tiếng đầy khiêu khích, lại hướng về phía Hỏa Hỏa mà làm mặt quỷ, làm cho Hỏa Hỏa tức đến nỗi suýt chút nữa là không dằn được mà xông lên tính sổ với Tiểu Thụ.

Thế nhưng, lúc này Tiểu Thụ lại không để ý đến Hỏa Hỏa nữa, nó đang vươn tay nhỏ xuống không ngừng gãi gãi cái mông của mình, không bao lâu sau, từ trong cúc hoa của nó nhú ra một quả trái cây nhỏ.

Quả trái cây kia trong suốt mà óng ánh, lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh biếc giống như thủy tinh, hơn nữa.... Còn mang theo mùi hương.... của cúc hoa.

Tiểu Thụ đem trái cây kia đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong, bày ra biểu tình như là đang chờ khen ngợi.

“Chủ nhân, đây là Hóa Nhân Quả!” sau khi Tiểu Mạch nhìn thấy quả trái cây xanh biếc trên tay Tiểu Thụ, nội tâm tức khắc liền vô cùng vui vẻ: “Nếu chủ nhân người đem trái này cho Trà Sữa ăn, thì Trà Sữa sẽ có thể hóa thành hình người!”

Hóa Nhân Quả?

Vân Lạc Phong nhướng mày, liếc mắt nhìn sang Trà Sữa.

Trà Sữa nhìn thấy tầm mắt của chủ nhân đang nhìn về phía mình, lập tức liền sởn lông chuột, khuôn mặt nhỏ bày ra biểu tình như là khóc tang, nói: “Chủ nhân, ta có thể không ăn cái thứ đồ vật được móc ra từ cúc hoa của Tiểu Thụ có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.