Edit: Sahara
Đều là y sư, vị thiên tài nữ tử này sùng bái Liễu Thần Dật, ngoại trừ cái vẻ ngoài tuấn mỹ ôn nhuận của hắn ra, thì nhiều hơn là chính là thiên phú y thuật của hắn ta.
Ngoại trừ những thiên tài của tam đại đế quốc, thì Liễu Thần Dật cũng được xem như là thiên tài đứng đầu trong số các thiên tài trẻ tuổi.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Vân Lạc Phong đã đánh vỡ hết mọi thứ.
Thiên tài nữ tử dùng ánh mắt ngập tràn ánh sáng mà nhìn Vân Lạc Phong, trong đó còn ẩn hiện một chút khao khát.
Thiên tài như vậy, mới xứng đáng là mục tiêu để cô sùng bái theo đuổi cả đời!
Cho dù, đối phương cũng là một nữ tử....
“Còn chuyện gì nữa?” Vân Lạc Phong nhìn thiên tài nữ tử kia mãi chưa chịu rời đi, nhướng mày hỏi.
Khuôn mặt của nữ tử kia càng lúc càng đỏ hơn, dùng âm thanh như muỗi kêu mà nói: “Không....Không còn chuyện gì nữa!”
Sau khi dứt lời, nữ tử kia liền vội vã chạy đi, chỉ là trước khi chạy đi, cô ta còn quay lại nhìn Vân Lạc Phong thêm một lần nữa.
“Chặc chặc!” Diệp Hi Mạch sang sảng cười lớn hai tiếng, choàng tay qua bả vai Vân Lạc Phong, hơi nghiêng đầu qua một chút: “Đệ muội, xem ra nam nữ gì muội cũng ăn nhỉ?”
Sắc mặt của Vân Lạc Phong tối sầm xuống, đẩy cái móng vuốt của Diệp Hi Mạch đang gát trên vai mình xuống.
“Nếu để Vân Tiêu thấy hành động này của huynh, chàng nhất định sẽ đem huynh ném đến một nơi khỉ ho cò gáy, cách xa vạn dậm!”
Khóe môi Diệp Hi Mạch co rút liên hồi, gượng ghịu thu hồi lại cánh tay của mình về.
“Nhị đệ kia của ta, không chỉ là một bình dấm chua, mà cái tính cách lãnh khốc kia cũng không biết là di truyền từ ai. Nghĩa mẫu là người phóng khoáng hào sảng, vậy mà lại sinh ra một đứa con mặt than, bất quá, người có thể trị được cái tên mặt than kia cũng chỉ có một mình muội mà thôi!”
Diệp Hi Mạch làm mặt quỷ với Vân Lạc Phong, ý cười đầy mặt mà nói.
Dường như nghĩ đến Vân Tiêu, ánh mắt Vân Lạc Phong hơi ấm lên một chút, đôi con ngươi đen láy sáng như tinh tú trên bầu trời đêm.
Ở chỗ không xa, đôi con ngươi thanh lãnh của Tiêu Ngọc Thanh trước sau vẫn luôn quanh quẩn trên người bạch y thiếu nữ bên dưới, trong mắt chợt lóe lên một tia si mê.
Tuy nhiên, ánh sáng trong mắt của bạch y thiếu nữ kia lại như một cây kim, hung hăng đâm vào trong tim của hắn, khiến hắn không chịu nổi mà phải siết chặt hai nắm đấm của mình.
Thời điểm mà Tiêu Ngọc Thanh ngây ngốc si mê nhìn Vân Lạc Phong, lại không hề biết rằng, ở sau lưng cũng đang có một ánh mắt si mê khác nhìn về phía mình, trước sau chưa từng rời đi....
____
Sau khi tỷ thí kết thúc, Vân Lạc Phong liền về thẳng sân viện bên trong dịch trạm, tuy nhiên, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì từ bên ngoài đã truyền tới từng trận ồn ào, loáng thoáng còn có tiếng đánh nhau vang lên.
“Hỏa Hỏa, đi, chúng ta đi xem có chuyện gì xảy ra!”
Sau khi Vân Lạc Phong ném xuống những lời này, liền trực tiếp đá cửa mở ra mà đi.
Đám người trong sân đang hăng máu cãi nhau, nhưng vừa nghe thấy tiếng động này thì đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
“Đệ muội?” Diệp Hi Mạch giật mình: “Có phải chúng ta làm phiền đến muội nghỉ ngơi hay không?”
Vân Lạc Phong không nói gì, hơi hơi híp hai mắt nhìn về phía những vị khách không mời mà tới đang đứng ở phía đối diện Diệp Hi Mạch, trong mắt cô chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ha ha...”
Một tiếng cười lạnh đột ngột truyền đến, chợt, đám người đối diện từ từ tách ra làm hai, chừa ra một con đường, không bao lâu sau, một đạo thân ảnh cao gầy liền xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.
Khâu Hoa Phi?
Cô đã sớm biết, mình đả thương Liễu Thần Dật như vậy, người của Lam Tường Quốc nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Vân Lạc Phong..” Khâu Hoa Phi hơi hất cằm lên, bày ra khí thế hơn người mà nói: “Ngươi động đến người của Lam Tường Quốc chúng ta, món nợ này, ta nên tính thế nào với ngươi đây hả?”
Vân Lạc Phong chỉ cười khẩy: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đả thương hắn?”
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta nhận định do ngươi ra tay là đủ rồi!” ánh mắt Khâu Hoa Phi dần lộ ra vẻ ngoan độc: “Đám người Thiên Vân Quốc các ngươi tồn tại cũng chỉ để làm nhiệm vụ lót đế mà thôi, vậy mà còn dám cả gan đả thương người của ta! Nói thật đi, hạng mục tỷ thí y thuật lần này, có phải các ngươi lại xếp hạng cuối cùng nữa hay không?”