Edit: Sahara
“Ta không quản được nhiều như vậy!”
Ánh mắt Vân Lạc Phong là một mảnh kiên định: “Hiện giờ, ta nhất định phải giúp chàng!”
Nàng không thể để Vân Tiêu một mình đối mặt với nội chuyện.
Nếu có thể cứu hắn, đừng nói là làm hư hao không gian thần điển, cho dù có hồn phi phách tán, nàng cũng không hối hận.
“Được!” Tiểu Mạch gật gật đầu: “Mặc kệ người muốn làm cái gì, ta cũng sẽ giúp người!”
Tiểu Mạch không có nói cho Vân Lạc Phong biết, nếu không gian thần điển bị tổn hại, thì thân là người bảo hộ không gian thần điển, hắn cũng sẽ biến mất.
Thế nhưng, hắn sẽ không ngăn cản Vân Lạc Phong!
Phàm là chuyện Vân Lạc Phong muốn làm, hắn để sẽ ủng hộ!
“Phong nhi!” Dù Vân Tiêu không rõ Vân Lạc Phong đang muốn làm cái gì, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng của Tiểu Mạch, khiến hắn phải nhíu mày, nói: “Ta có thể tự mình giải quyết, nàng....”
“CÂM MIỆNG!” Vân Lạc Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Tiêu một cái: “Về chuyện chàng giấu giếm ta, sau này ta mới tính sổ với chàng, Hỏa Hỏa, ngươi thay ta hộ pháp, Tiểu Thụ, ngươi giúp ta trói chặt chàng lại! Tiểu Mạch, ngươi đem linh khí trong không gian thần điển điều động ra ngoài, giảm bớt thống khổ cho chàng!”
“Phong nhi, ta là nam nhân, chút đau đớn này không tính là gì, nàng không cần vì ta mà mạo hiểm tính mạng!” Vân Tiêu kiên trì với ý nghĩ tự mình giải quyết, thì ngay một khắc này, vô số dây đằng bỗng mọc lên, trong nháy mắt đã trói chặt Vân Tiêu vào giường.
Nếu lúc đầu Vân Tiêu không có động thủ mổ ngực mình ra, thì hắn cũng không đến nỗi không có năng lực phản kháng, khiến bản thân bị dây đằng của Tiểu Thụ trói gô lại thế này.
Vấn đề là, căn bản hắn không có ngờ tới, ở thời điểm này, Vân Lạc Phong lại bỗng nhiên tìm ra được nơi này.
“Phong nhi!” Vân Tiêu nôn nóng, hai trong mắt đỏ ngầu như máu: “Nàng thả ta ra!”
“Vân Tiêu! Hiện tại, ta sẽ không không để một mình chàng đối mặt với chuyện này!”
Vân Lạc Phong cười, thời khắc này, nàng cười rất đẹp, đẹp đến mức làm người động lòng.
“So với cái chết, ta càng sợ đau lòng hơn.... Nếu, lần này, ta thật sự vì cứu chàng mà chết đi, vậy chàng cứ đến hoàng tuyền tìm ta, ta sẽ ở đó chờ chàng!”
Hoàng tuyền bích lạc, ta sẽ đợi chàng, đời đời kiếp kiếp!
(*Hoàng tuyền: suối vàng; bích lạc: trời xanh. Nghĩa của câu này có thể hiểu là trên trời dưới đất, hoặc trên thiên đàng dưới địa ngục.)
Vân Tiêu đột nhiên im lặng, không còn phản kháng kịch liệt nữa, nếu như Vân Lạc Phong thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy hắn cùng theo nàng xuống hoàng tuyền thì đã sao chứ? Bọn họ lại nắm tay, cùng đánh hạ một mảnh thiên địa!
Ngoài cửa, Hồng Loan lẳng lặng nhìn hai người trong phòng, thời này khắc này, nàng bỗng nhiên hiểu rõ, cái gì gọi là chân ái.
(*chân ái: tình yêu thật sự.)
Người nam nhân này, vì Vân Lạc Phong, thà moi tim lấy máu, cũng không chịu làm ra chuyện phản bội Vân Lạc Phong.
Lăng Lực luôn miệng tự xưng nhi tử mình là nam nhân tốt nhất thiên hạ, vậy Vân Tiêu chẳng phải là đệ nhất dưới gầm trời này hay sao? Một kẻ ngay cả nửa người dưới của mình cũng không khống chế được, thì làm sao có thể so sánh với một người si tình như Quỷ đế?
Tuy nhiên, tình cảm là do cả hai bên, nếu hắn vì nàng mà trả giá tất cả, vậy nàng cũng nguyện ý vì hắn mà xuống hoàng tuyền.
Trong lòng Hồng Loan có chút cảm xúc: “Thật không biết người nào hạ huyết chú với Quỷ đế, nếu để ta biết được ai muốn phá hoại mối nhân duyên tốt đẹp thế này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”
“Hửm?” Hồng Loan dường như nghe thấy được cách đây không xa có tiếng vó ngựa truyền tới, nàng khẽ nhướng mày: “Xem ra đám người đó đã đuổi đến đây rồi, Vân Lạc Phong, ngươi ở đây trị liệu cho phu quân mình đi, cái đám người đến đây quấy rối kia giao cho ta đối phó là được!”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Hồng Loan, nàng hơi trầm ngâm một chút, rồi mới gật đầu: “Chú ý an toàn, nhất định phải sống sót!”
Hiện giờ, người mạnh nhất bên cạnh Vân Lạc Phong nàng là Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ, chỉ tiếc là hai người bọn họ hiện tại không thể rời đi được, đám cường giả kia cũng chỉ đành nhờ một mình Hồng Loan đối mặt....