Edit: Sahara
An Tử Hạo có thể nhìn ra được, vị hồng y tiểu cô nương kia rất yêu Cảnh Giang, đáng tiếc, Cảnh Giang đã có vị hôn thê, tiểu cô nương kia khẳng định là sẽ chịu thương tâm.
“Chuyện hôm nay ngươi giúp ta, Vân Lạc Phong ta sẽ nhớ kỹ, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi!”
Sau khi Vân Lạc Phong ném lại những lời này, liền cất bước xoay người rời đi.
An Tử Hạo hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lên tiếng: “Ta và tiểu thư có thể đi theo cô nương không?”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong dừng bước, lắc lắc đầu.
“Các ngươi đi theo ta, sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Cô còn chưa biết mình sẽ gặp phải bao nhiêu kẻ địch trên phiếm đại lục này, cho nên, hiển nhiên là không thể mang theo An Tử Hạo và A Lạp Lôi.
“Hơn nữa..... “ Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút: “Các ngươi có thể theo ta đến khi nào?”
An Tử Hạo uể oải cúi đầu, không biết là đang nghĩ cái gì trong lòng.
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn An Tử Hạo, khóe môi hơi kéo lên một chút: “Ngươi yên tâm đi! Chỉ cần ở trong học viện, không ai có thể tổn thương được các ngươi. Ngược lại, nếu như đi theo ta, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền xoay người đi thẳng, không có quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, thân ảnh của cô rất nhanh thì đã biến mất trên đường phố.
.______
Cảnh Thành.
Nơi này xác thật là cách học viện Tây Châu không xa, chỉ mất thời gian nửa ngày đường thì đã đến rồi.
Lúc này đây, ngay trước cổng thành, bạch y thiếu nữ đang dừng bước, ngón tay khẽ sờ sờ cằm mình, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía tòa thành cổ xưa.
Vụt...
Từ trong thân thể bạch y thiếu nữ bỗng vụt ra một ngọn lửa, cuối cùng, ngọn lửa kia biến thành một đứa bé gái non nớt đáng yêu, cô bé đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong.
Thần sắc của cô bé khá khẩn trương, hai tay cũng không biết để ở chỗ nào cho đúng.
Vân Lạc Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, hỏi: “Hỏa Hỏa, gặp hắn, muội có hối hận không?”
Hỏa Hỏa lắc đầu, lời nói kiên định: “Chủ nhân, nắm đó, sau khi Y Học Thần Điển bỏ muội lại, muội bị một đám cường giả nhân loại đuổi giết, thân thể bị trọng thương, là huynh ấy đã xuất hiện kịp thời mà cứu muội, hiện tại, muội cảm nhận được huynh ấy đang gặp khó khăn, về tình về lý, muội cũng nên giúp huynh ấy!”
Nói đến đây, khóe môi Hỏa Hỏa bỗng cong lên một độ cong chua xót, nhưng cũng có chút nhẹ nhàng.
“Đợi sau khi muội giúp huynh ấy xong rồi, hai chúng ta.... Không ai còn nợ ai nữa!”
Không ai nợ ai!
Khi bốn chữ này được thốt ra từ miệng Hỏa Hỏa, trong lòng Vân Lạc Phong bỗng cảm thấy chấn động.
“Hỏa Hỏa, nếu như hắn đã không còn nhớ đến muội, vậy muội cũng nên học cách quên hắn đi!”
“Ừm!” Hỏa Hỏa nghiêm túc gật đầu: “Chờ sau khi muội giúp huynh ấy giải quyết xong phiền phức rồi, muội sẽ quên huynh ấy, từ đây về sau, cũng sẽ không nhớ đến huynh ấy nữa.”
Không ai biết, sau khi nói ra những lời này, trong nội tâm Hỏa Hỏa có bao nhiêu chua xót.
Những hình ảnh tươi đẹp lúc hai người còn ở chung với nhau, cứ liên tục hiện lên trong đầu của Hỏa Hỏa, làm cho khóe mắt Hỏa Hỏa bỗng thấy cay cay, thiếu chút nữa thì nước mắt đã rơi xuống rồi.
Nhưng vì không muốn làm cho chủ nhân lo lắng, cho nên Hỏa Hỏa cố gắng dằn lại.
_____
Phủ thành chủ.
Trước đại môn, hai gã hộ vệ đang nghiêm chỉnh tuân thủ chức trách, ngăn cản hai người Vân Lạc Phong ở ngoài cửa.
“Phía trước là phủ thành chủ, người không phận sự không được phép bước vào.”
Hỏa Hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hai gã hộ vệ.
“Ta tới tìm Cảnh Giang!”
Hai gã hộ vệ nhìn nhau, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Một trong hai người trầm ngâm hồi lâu, lát sau mới nói: “Thiếu gia không ở trong phủ, nhưng ta có thể đi thông báo với Tiêu tiểu thư.”
Tiêu tiểu thư?
Giữa lúc Hỏa Hỏa còn đang suy nghĩ xem Tiêu tiểu thư này là người phương nào, thì tên hộ vệ kia đã đi vào trong bẩm báo, không bao lâu sau thì hắn đã quay trở lại, hướng về Hỏa Hỏa cung kính làm một động tác mời.
“Tiêu tiểu thư cho các người đi vào!”
Hỏa Hỏa tận lực làm cho cảm xúc của mình bình thường trở lại, rồi mới chậm rãi đi vào bên trong.