Edit: Sahara
Dưới đáy vực, mãnh thú há to cái miệng như chậu máu lớn, đợi chờ thức ăn rơi vào miệng. Thế nhưng, thức ăn quá ít chưa làm nó đã cơn đói, nên nó bắt đầu gầm lên ầm ĩ....
Vân Dực không mất bao nhiêu thời gian đã tóm được hết đám người bỏ chạy.
Tất nhiên, đám người này đều trở thành thức ăn cho mãnh thú dưới vực.
“Đa tạ....”
Liên Nguyệt Sinh nhìn bạch y nữ tử trước mặt, thành tâm nói câu đa tạ.
“Cô không cần đa tạ ta, ta chẳng qua chỉ trả lại một cái nhân tình cho cô mà thôi.” Vân Lạc Phong chậm rãi quay người đi, nói bằng giọng thản nhiên.
Liên Nguyệt Sinh ngẩn ngơ: “Trả nhân tình cho ta?”
Cô nương này nợ nhân tình của mình khi nào?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn lại Liên Nguyệt Sinh, nói với thái độ không mấy để ý: “Trước đó, thời điểm còn ở rừng Thiên Phạt, cô từng nhắc nhở ta.”
Liên Nguyệt Sinh lại ngẩn ngơ lần nữa.
Lúc đó chẳng qua xuất phát từ lòng thưởng thức, muốn có một trận chiến với cô nương này, cho nên mình mới nhắc nhở cô ấy một câu....
Một nguyên nhân khác nữa là, thiên tài tất nhiên mếm mộ thiên tài, Liên Nguyệt Sinh_nàng không đành lòng nhìn một thiên tài như vậy bỏ mạng ở rừng Thiên Phạt.
Ai ngờ.....
Một câu nhắc nhở khi đó, hiện tại lại cứu mạng nàng.
Nội tâm Liên Nguyệt Sinh phải nói là ngũ vị tạp trần.
Người sống ở đời kỳ thật rất đơn giản, đều là lấy lòng so lòng mà thôi.
“Bất kể thế nào, ta vẫn phải đa tạ cô nương.....”
Nếu không nhờ Vân Lạc Phong ra tay cứu giúp, có lẽ nàng cũng đã sớm trở thành thức ăn cho mãnh thú dưới vực.
Ân tình ngày hôm nay, nàng sẽ khắc sâu trong lòng vĩnh viễn.....
______________
Kim Dương Quốc.
Trình Phi Dương cứ cảm thấy nội tâm bức rứt không yên, nhưng lại nói rõ được là tại sao.
Đúng lúc này, một thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: “Bệ hạ, đại sự không xong rồi! Người của ba nước khác đều đã tới đây, nói là tìm bệ hạ tính sổ....”
“Cái gì?”
Trình Phi Dương cả kinh đứng bật dậy, thần sắc bất an: “Mau, mau phát tín hiệu cấu cứu liên minh Tự Do! Hiện tại Kim Dương Quốc và bọn họ là châu chấu trên cùng một dây thừng, bọn họ không thể thấy chết không cứu.”
“Ngươi không cần tìm người của liên minh Tự Do làm gì cho phí công!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Trình Phi Dương lập tức quay người lại, đập vào mắt ông ta là một đoàn người đang tiến vào.
Những người này bao gồm: Kỳ Tô của Lưu Phong Quốc, Tề Linh của Thiên Tề Quốc, đại tướng quân Dịch Lâm của Tử Nguyệt Quốc, còn có.....
Kim Dương?
“Kim Dương, sao con.....”
Mặt Trình Phi Dương hơi tái đi, giọng nói mang theo vẻ không dám tin.
“Khi đó, bệ hạ vì dục vọng cá nhân mà giao ta cho người của liên minh Tự Do, nhưng chắc ngài không thể nào ngờ được rằng minh chủ liên minh đã chết từ sớm rồi đúng không? Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt kia cũng đã thi cốt vô tồn rồi.”
Giọng điệu Liên Nguyệt Sinh lộ vẻ câm hận rõ rệt, cũng không thèm che giấu sát ý trong mắt.
Liên Nguyệt Sinh không quên, người đàn ông trước mặt này chính là đồng lõa sát hại mẫu thân mình.
Cả đời này, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!
“Con nói Lãng cô nương đã chết?”
Chân Trình Phi Dương lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, mặt mày ông ta đầy vẻ khiếp sợ: “Không thế nào! Liên minh Tự Do cường đại như thế, sao có thể nói chết là chết?”
“Liên minh Tự Do đúng là cường đại, đáng tiếc, Lãng Tân Nguyệt lại là phản đồ của liên minh, còn gả minh chủ kia cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực!” Liên Nguyệt Sinh lạnh lùng nói: “Minh chủ chân chính của liên minh Tự Do đúng lý phải là đồ đệ của lão minh chủ_Vân Nguyệt Thanh. Cũng chính là mẫu thân thân sinh của Vân Lạc Phong_Vân cô nương.”
Lãng Tân Nguyệt và Âu Lôi đều là phản đồ của liên minh Tự Do?
Minh chủ chân chính của liên minh chính là Vân Nguyệt Thanh?
Nhưng.... Từ bao giờ Vân Nguyệt Thanh lại trở thành mẫu thân thân sinh của Vân Lạc Phong?