Edit: Sahara
Vô Hồi Chi Sâm, kéo dài vạn dặm, không một người nào sinh sống.
Từ sau khi bước vào Vô Hồi Chi Sâm, Vân Lạc Phong chưa từng gặp được một người nào còn sống, chung quanh toàn là dấu vết của linh thú.
Sột soạt, sột soạt....
Đúng lúc này, Vân Lạc Phong nghe được động tĩnh phát ra từ một bụi cỏ gần đó, tinh thần cảnh giác của Vân Lạc Phong từ khi bước vào Vô Hồi Chi Sâm tới giờ lúc này càng được tăng cường hơn nữa, bàn tay cũng siết chặt lấy thanh kiếm hơn một chút.
Ở trong Vô Hồi Chi Sâm, chỉ cần lơ là trong chớp mắt thôi cũng đủ trả giá bằng cả sinh mạng.
“Cẩn thận!”
Vân Tiêu kéo Vân Lạc Phong ra sau lưng mình mà bảo hộ, một trương diện mạo lãnh khốc cũng căng thẳng không kém gì Vân Lạc Phong, hắn chỉ sợ nữ tử sau lưng chịu phải nửa điểm thương tổn....
Xoạt....
Ngay trong thời điểm mà cả hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong cùng cẩn tâm đề phòng, thì một con chuột nhỏ màu hồng phấn từ trong bụi cỏ bỗng chạy ra, thân mình nó có hơi lảo đảo, chạy tới thêm được vài bước thì liền ngã xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
Con chuột nhỏ này nghiễm nhiên là đã bị một linh thú khác tập kích, trên người nó ngang dọc đầy rẫy vết thương, hơi thở thoi thóp vô cùng suy yếu.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy con chuột nhỏ màu hồng này, Trà Sữa liền giống như bị điện giật vậy, toàn thân giống như là có một luồng điện chạy qua, tạo nên cho Trà Sữa một cảm giác khó mà nói thành lời.
Chẳng lẽ.... Đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết?
“Grào.....”
Cũng ngay trong nháy mắt mà con chuột nhỏ màu hồng phấn kia ngã xuống, một con Hỏa Diễm Miêu màu trắng từ trong bụi cỏ vọt theo ra, nhắm thẳng về phía chuột hồng vừa ngã xuống không dậy nổi mà lao tới.
“Chủ nhân, mau cứu nó!”
Mắt thấy chuột hồng sắp rơi vào miêu trảo, Trà Sữa liền hồi thần lại, nôn nóng kêu lên.
“Cút!”
Uỳnh!!!!
Ngay lúc Hỏa Diễm Miêu sắp tới gần, thì Vân Lạc Phong quát lớn lên một tiếng, khí thế trên người ồ ạt triển khai, dũng mãnh xông về phía Hỏa Diễm Miêu tựa như che trời lắp đất.
Thân mình của Hỏa Diễm Miêu bay ra xa, ngã xuống dưới một tàng cây, mắt nó nhìn chăm chú vào con Tầm Kim Thử màu hồng đang ngã trước mặt Vân Lạc Phong một cái, không cam tâm nhưng cũng nhanh chóng xoay người bỏ đi!
Thực lực của nhân loại này nó không thể trêu chọc được, hiện giờ cũng chỉ đành buông tha cho con mồi trước mắt mà nhanh nhanh chạy trốn.
“Chủ nhân!” Trà Sữa từ trong ống tay áo của Vân Lạc Phong chui ra, nhanh chóng bò xuống dưới, vẻ mặt nó có hơi chút xấu hổ mà nói: “có thể.... Có thể cứu.... Cứu nan...nàng ấy không?”
Vân Lạc Phong nhìn cái bộ dáng nhỏ bé ngượng ngùng của Trà Sữa, nhịn không được mà cong cong khóe môi mỉm cười: “ta nhớ rõ ngươi không phải là một con chuột thích xen vào chuyện của người khác, mau thành thật khai ra cho ta, có phải ngươi đã nhắm trúng con Tầm Kim Thử cái này rồi hay không?”
Trà Sữa mắc cỡ cúi đầu, hai chi trước chọt chọt vào nhau, trưng ra hoàn hảo một bộ dáng của tiểu tức phụ đang thẹn thùng.
Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người.
Hóa ra Trà Sữa nhà cô đối với con chuột cái này là nhất kiến chung tình sao?
“Trà Sữa, để ta xem thử thương thế của con Tầm Kim Thử này ra sao đã!” Vân Lạc Phong chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt của chuột hồng, xem xét thương tích trên người của nó: “bị thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao, ta lấy một gốc linh dược cho nó ăn vào thì sẽ khỏi ngay thôi!”
Từ sau khi hạt giống hấp thu hết tất cả dược liệu trồng trong dược điền lần trước, thì không có động tĩnh gì nữa, cho nên, những dược liệu được trồng sau đó hiện giờ vẫn còn nguyên vẹn.
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong lật tay một cái thì trong tay cô liền xuất hiện một gốc linh dược, cô cẩn thận hái xuống mấy chiếc lá, dùng ngón tay nghiền ép ra chút nước, rồi dùng nước đó thoa lên vết thương trên người của chuột hồng, còn lá cây của linh dược thì đút vào trong miệng của nó.
Tức khắc, các vết thương trên người của chuột hồng liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà hồi phục, rất nhanh sau đó, chuột hồng cũng từ từ mở hai mắt ra.
“Nàng... Nàng thấy sao rồi?”
Trà Sữa khẩn trương mà nhìn vào chuột hồng, hai chi trước bối rối đến mức không biết để ở chỗ nào cho thỏa đáng.
Chuột hồng có đôi chút ngẩn ngơ...
Con Tầm Kim Thử này có thể nói tiếng người?
Ở trong tộc Tầm Kim Thử của mình, cũng chỉ có mỗi mình mẫu hậu là có thể mở miệng nói tiếng người mà thôi. Con Tầm Kim Thử này là từ nơi nào tới? Tại sao lại có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại?
“Cái này.....” Trà Sữa sờ sờ đầu nhỏ của mình, ngượng ngùng nói: “vừa rồi là do chủ nhân của ta đã cứu nàng! Nhà nàng ở chỗ nào? Chúng ta đưa nàng về!”
______
**** edit cảnh hai chú chuột nói chuyện mà cứ tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu. Iu chết đi được......