Editor: Kim Phượng
Thiên Nhai!
Hai chữ này đột nhiên làm Ninh gia chủ phục hồi tinh thần lại.
Không sai, dù cho bây giờ Vân Lạc Phong đột phá đến Thiên Linh Giả thì như thế nào?
Phía sau Thiên gia chính là Thiên Nhai! Dù thiên phú của Vân Lạc Phong có mạnh hơn nữa cũng không thể đối mặt với đối thủ cường đại như vậy.
“Ninh gia chủ, bảo người của Ninh gia ngươi bắt lấy nha đầu chết tiệt này cho ta, ta muốn cho nàng nếm thử tư vị sống không bằng chết!”
Thiên Kha lau chùi vết máu bên miệng, oán hận nói
“Này……”
Ninh gia chủ ngẩn người, khẽ cau mày: “Thiên Kha cô nương, vậy không tốt lắm đâu, Vân cô nương là ân nhân cứu mạng của nữ nhi ta, lại có quan hệ với lão gia tử nhà ta, ta chỉ sợ……”
“Hừ, ta mặc kệ nàng và Ninh gia các ngươi có quan hệ gì, ngươi cũng cần phải bắt lấy nàng, bằng không, ta liền trị Ninh gia các ngươi tội bao che!”
Thiên Kha cười lạnh nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Thiên phú của ngươi cường đại thì như thế nào? Dưới sự công kích của cao thủ Ninh gia thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Đây là kết cục ngươi nhiều lần đối địch với ta!
Ninh gia chủ trầm mặc xuống, vẻ mặt của hắn mang theo chần chờ, tựa hồ còn đang tự suy xét lời của Thiên Kha.
Đúng lúc này, Ninh Hân kéo thân thể suy yếu của nàng đi tới trước mặt Vân Lạc Phong, dang hai tay ra che chở thiếu nữ phía sau, ánh mắt nàng nhìn về phía Ninh gia chủ mang theo quật cường và kiên quyết.
“Phụ thân, nếu người muốn động thủ với người của Vân gia, như vậy…… giết luôn cả con đi! Dù sao trong cảm nhận của người, nữ nhi như con vĩnh viễn không thể quan trọng bằng Ninh gia.”
Ninh gia chủ run sợ, hắn há mồm muốn nói cái gì đó, lại bị giọng nói lạnh nhạt của Ninh Hân đánh gãy.
“Người là một gia chủ tốt, nhưng người không phải một phụ thân tốt!”
Giọng nói của nàng tựa như một cái búa tạ, đánh lên trái tim Ninh gia chủ làm lòng hắn buồn bực sắp hít thở không thông……
“Con nói không sai.” Ninh gia chủ cười khổ một tiếng, “Ta không phải phụ thân tốt, cũng không phải trượng phu tốt! Vì Ninh gia, ta trả giá quá nhiều, cũng mất đi quá nhiều……”
Trên mặt hắn nở nụ cười khổ, ánh mắt ngơ ngẩn ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ kiên quyết của thiếu nữ.
“Ta vốn dĩ cho rằng, người thân của ta sẽ hiểu cho ta, nhưng ta nghĩ sai rồi, các ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu cảm thụ của ta.”
Nhìn thấy phụ tử Ninh gia nói chuyện, Thiên Kha bất mãn nhíu nhíu mày: “Ngươi còn thất thần làm gì? Mau giết bọn họ đi!”
“Tỷ!” Thiên Lâm biến sắc, nôn nóng bắt lấy cánh tay Thiên Kha, “Ta thích Ninh Hân, ta muốn cưới nàng làm vợ, cho nên……”
“Câm miệng!” Thiên Kha hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lâm, “Chẳng lẽ đệ còn chưa tỉnh táo lại sao? Tiện nữ Ninh Hân này thà rằng ti tiện ở bên cạnh người của Vân gia cũng không muốn trở thành người của Thiên gia chúng ta! Nếu nàng làm ra lựa chọn này, vậy để cho bọn họ cùng nhau vào địa ngục!”
Thiên Lâm từ nhỏ đã không dám cãi lời tỷ tỷ mình, vừa nghe lời này của Thiên Kha, hắn lập tức ngậm miệng lại không hề nhiều lời một câu nào, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ninh Hân đó tràn ngập tiếc hận và không tha.
“Ha hả, ngươi muốn để ai vào địa ngục?”
Bỗng dưng một giọng nói đạm mạc cắt qua hư không, truyền vào trong tai mọi người.
Sau khi nghe giọng nói quen thuộc như thế, trong lòng Ninh Hân vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn về phía lão giả mặc trường bào màu xanh đang đạp lên hư không mà đến.
Cổ họng của nàng hơi nghẹn ngào, nước mắt nhịn không được chảy xuôi xuống.
“Gia gia, người đã trở lại……”
Ninh lão đi vài bước đã tới trước mặt Ninh Hân, con ngươi đạm nhiên nhìn chăm chú dấu tay rõ ràng trên mặt thiếu nữ, khẽ cau mày, dò hỏi ra tiếng: “Là ai đánh?”