Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 209: Chương 209: Phế một cánh tay của ngươi (3)




Editor: Kim Phượng

Diệp Linh giật mình, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn tránh ra khỏi trước mặt Vân Lạc Phong.

Hắn hẳn nên tin tưởng nàng, không phải sao?

Lấy thực lực của chủ tử, chỉ cần là lời nàng nói thì nhất định sẽ làm được, nàng cũng sẽ không đánh nếu không có phần nắm chắc.

“Nha đầu, Bạch Từ ta quen biết không ít người, nhưng trước nay chưa từng gặp qua người nào thích thể hiện như ngươi vậy.” Khóe môi Bạch Từ gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hoà ái mang theo một tia từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu lạnh lùng, “Nếu ngươi nguyện ý nhận thua, nói không chừng ta sẽ chỉ phế đi thực lực của ngươi, nhưng hôm nay ta cũng hiểu được nếu không giết ngươi tất nhiên sẽ lưu lại hậu hoạn, cho nên ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết!”

Một tiếng vang lớn liền thấy bóng dáng Bạch Từ giống như trường kiếm quét ngang trời, nắm tay của hắn tựa như một viên thiên thạch rơi xuống, xẹt qua không trung, hướng về phía Vân Lạc Phong.

Nhanh!

Quá nhanh!

Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai tròng mắt, nhìn về phía bóng dáng già nua đang vọt tới tựa như tia chớp, vội vàng lui chân về sau.

Nhưng nàng phản ứng quá chậm, thế cho nên nắm tay của lão giả đột nhiên dừng ở trên ngực nàng, tức khắc, nàng bị bức lui về sau, kéo ra một dấu vết thật dài trên đất.

“Cao Linh Giả cao cấp cũng chỉ có chút thực lực ấy sao?” Vân Lạc Phong lau chùi vết máu bên khoé miệng, ngẩng đầu nhìn Bạch Từ, trên mặt tản mát ra tự tin mãnh liệt, “Chút lực lượng này của ngươi căn bản không ảnh hưởng toàn cục!”

Bạch Từ nhẹ nhàng nheo mắt lại, một tia lạnh lẽo lóe lên từ đáy mắt ông ta, ông hừ một tiếng, một thân áo trắng lại xuất hiện ở trước mặt Vân Lạc Phong lần nữa.

Lúc này đây, Vân Lạc Phong không để ông ta ra tay trước, mà lặp tức phát ra công kích!

Ngón tay nàng bắn ra, một cây ngân châm thật nhỏ cắt qua không trung, phát ra tiếng vang vút vút, nhanh chóng nhằm về phía ót của Bạch Từ.

Đáy mắt Bạch Từ toát ra một tia trào phúng, bàn tay ông vung lên liền bắt được ngân châm bay tới, cười lạnh một tiếng, nói: “Vân Lạc Phong, không nghĩ tới ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này, đánh không lại ta liền tính toán dùng ám khí đả thương người? Thật sự là buồn cười đến cực điểm! Xem ra ngươi vĩnh viễn chỉ có miệng mồm nhanh nhẹn, không có một chút thực học.”

Thật không biết bằng thực lực của nha đầu này lấy đâu ra tư cách khinh thường ông?

“Phải không?”

Vân Lạc Phong lau chùi mồ hôi trên mặt, khoé môi cong lên một độ cong: “Bạch Từ, khuyết điểm lớn nhất của ngươi đó là quá mức tự tin vào bản thân.”

“Cái gì?”

Bạch Từ sửng sốt một chút, ông vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay một trận đau đớn! Chờ sau khi ông phản ứng lại thì phát hiện ngân châm ban đầu được ông nắm trong tay tựa như đột nhiên có sinh mệnh, chui thẳng vào trong bàn tay ông.

Vân Lạc Phong nói không sai, ông xác thật quá mức tự tin! Ông cho rằng chẳng sợ Vân Lạc Phong hạ độc trên ngân châm, ông cũng có biện pháp giải độc, bởi vậy ông mới dám tay không đi bắt một cây ngân châm này.

Ai biết ngân châm này lại có thể đâm lòng bàn tay của ông? Hơn nữa nguyên cây châm đều đi vào, chỉ để lại một điểm đen nho nhỏ trong lòng bàn tay chứng minh chuyện vừa rồi đã phát sinh.

“Vân Lạc Phong, ngươi thật sự là đê tiện âm hiểm, dám dùng ám khí đả thương người!”

Cảm nhận được đau đớn trong lòng bàn tay, Bạch Từ cũng không rảnh lo ngụy trang nữa, đôi mắt tràn ngập tức giận hung hăng trừng Vân Lạc Phong.

“Cuối cùng cũng không giả bộ nữa sao?” Vân Lạc Phong dương môi cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn đều giả bộ từ bi, hiện tại rốt cuộc nhịn không được rồi? Không sai, Vân Lạc Phong ta xác thật đê tiện âm hiểm, xảo trá vô sỉ! Nhưng thế thì sao? Thắng làm vua thua làm giặc! Bất kể dùng phương pháp gì, ít nhất ta đã làm ngươi bị thương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.