Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Dao Nhi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Kinh ngừng lại một chút rồi nói: “Tiêu Ngọc Thanh đã về.”
Tiêu Ngọc Thanh?
Ánh mắt Lăng Dao sáng lên, ngay cả tâm tình cũng nhảy nhót như chim se sẻ.
“Ngọc Thanh ca ca đã về ư? Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tìm huynh ấy! Xua tan đi sự khó chịu mà phế vật kia mang đến cho ta!”
Nói xong lời này, Lăng Dao bước nhanh về phía đại sảnh, thế nhưng khi nàng tới đại sảnh lại được người ta cho hay rằng Tiêu Ngọc Thanh đã trở về hậu viện nghỉ ngơi.
Nàng cũng không dừng lại, đi thẳng tới hậu viện.
Lúc này, trong gian phòng xa hoa đẹp đẽ, một phụ nhân xinh đẹp nắm chặt cánh tay của Tiêu Ngọc Thanh, nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, thấy nhi tử bảo bối không có bất kỳ vấn đề gì, bà mới thở ra nhẹ nhàng.
“Có một số việc con không cần phải tự mình đi làm, cứ phái đệ tử Tiêu gia đi là được.”
Tiêu Ngọc Thanh nhíu mày thật chặt, ánh mắt thanh lãnh nhìn phụ nhân xinh đẹp trước mặt: “Nương, con có một việc muốn hỏi người.”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước, có thật là nữ nhân kia bắt cóc Phiêu Tuyết nên người mới bị buộc phải rời khỏi phụ thân không?”
Lâm Duyệt hơi sửng sốt, có lẽ bà ta không ngờ Tiêu Ngọc Thanh hỏi tới vấn đề này, cõi lòng bà ta bỗng trầm xuống: “Thanh Nhi, con không tin mẫu thân ư? Mẫu thân là loại người đoạt phu quân của nữ nhân khác sao? Nếu không phải tiện nhân kia dùng kế đoạt mất phụ thân con thì cũng không có phế vật kia tồn tại! Quả là ông trời có mắt, ả phạm sai lầm khiến nhi tử ả phải gánh vác! Sở dĩ nhi tử ả là phế vật cũng chính vì nguyên nhân này!”
Nói xong một tràng, Lâm Duyệt mới tra vấn: “Thanh Nhi, nói cho mẫu thân biết, là ai bịa đặt vào tai con vậy?”
“Lần này con trở lại Linh Vực đã gặp một nữ nhân, nữ nhân kia nói người là tiểu thiếp thượng vị (từ thiếp thành chính thê), phụ thân sủng thiếp diệt thê, còn nói cái gì mà nợ máu phải trả bằng máu, cho nên con mới hỏi thăm người về chuyện năm đó.”
Tiêu Ngọc Thanh thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, cho dù thế nào đi chăng nữa, phụ nhân trước mắt cũng là mẫu thân của hắn.
Hắn tin tưởng bà ta!
“Thanh Nhi, sau này con đừng nghe mấy nữ nhân đó hồ ngôn loạn ngữ.” Lâm Duyệt nhíu mày: “Có lẽ nữ nhân kia biết con là thiếu gia của Tiêu gia, muốn bước lên thuyền con nên cố ý tiếp cận đấy.”
Tiêu Ngọc Thanh trở nên im lặng.
Lão già bên cạnh nữ nhân kia nắm giữ ngọc bài bằng vàng, tất nhiên thân phận không tầm thường, không cần kết giao quan hệ với hắn. Huống hồ, hắn chưa từng thấy ai vì muốn kết giao mà hạ nhục mẫu thân của đối phương.
Vì vậy, ban đầu Tiêu Ngọc Thanh vốn bỏ đi sự hoài nghi về Lâm Duyệt, bây giờ trong lòng hắn càng cảm thấy nghi ngờ, một luồng sáng lóe lên trong đôi mắt thanh lãnh.
“Ngọc Thanh ca ca, huynh ở đâu?”
Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều truyền từ ngoài cửa vào, ngay sau đó, một bàn tay mềm mại như ngọc đẩy cửa phòng ra, bóng người đi từ ngoài cửa vào, cười hì hì bước tới: “Bá mẫu, con tới tìm Ngọc Thanh ca ca.”
Lâm Duyệt vừa thấy Lăng Dao lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt ôn hòa: “Dao Nhi, con đến rồi à? Ngọc Thanh ca ca của con vừa về, làm phiền con ở lại bầu bạn với nó.”
Lăng Dao ôm lấy cánh tay Tiêu Ngọc Thanh, trên mặt nở nụ cười nghịch ngợm: “Bá mẫu người yên tâm đi, con sẽ đưa Ngọc Thanh ca ca đi chơi thật vui vẻ, Ngọc Thanh ca ca, bây giờ chúng ta ra ngoài đi.”
Đối mặt với hành động của Lăng Dao, Tiêu Ngọc Thanh cũng không từ chối, để mặc nàng kéo mình ra khỏi cửa phòng.
Nhưng đợi đến ra tới cửa, hắn khẽ gạt tay của nàng ra, cất giọng thanh lãnh hờ hững: “Nam nữ khác biệt, mong muội hãy tự trọng.”