Edit: Sahara
Hồ Lâm cảm thấy bản thân mình oan ức quá mà, hắn chẳng qua chỉ là một Tôn Linh Giả, thực lực của hắn so với Vân Lạc Phong chênh lệch lớn như vậy, thế mà Vân Lạc Phong lại cố tình tìm hắn.
Hắn có thể không ủy khuất sao?
Vân Lạc Phong nhún nhún vai: “Ở chỗ này, ta chỉ nghe được xếp hạng của mỗi mình ngươi, ngoài ra thì không còn biết được xếp hạng của ai khác nữa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta đi khiêu chiến với hạng năm mươi ở bên cạnh ngươi à?”
Hồ Lâm ngay tức khắc liền im bặt, trong lúc nhất thời, hắn không còn biết nên nói cái gì nữa.
Đây là do hắn xứng đáng bị xui xẻo sao?
Không phải chỉ là luyên thuyên với người ta vài câu thôi à? Tại sao lại có thể gặp phải chuyện thế này được chứ?
“Hồ huynh!”
Nghe thấy câu này của Vân Lạc Phong, toàn thân Lâm Hùng run rẩy không thôi, hắn cười gượng một tiếng: “Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì với ta đâu nhé, ai bảo thứ hạng của huynh xếp trước ta làm gì, cô nương này không đi tìm huynh, chẳng lẽ lại tìm ta? Ta chỉ là một Tôn Linh Giả sơ giai mà thôi!”
Hồ Lâm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hùng một cái, rồi đứng dậy khỏi mặt đất, hừ một tiếng: “Xem như là ta xui xẻo!”
Nhớ đến bộ dáng xuất khẩu cuồng ngôn của mình vừa rồi, Hồ Lâm quả thật hận không thể tìm một cái khe nứt mà chui vào.
“Nhường đường một chút, xin nhường đường một chút!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ giữa đám đông.
An Tử Hạo vất vả lắm mới chen chúc từ phía sau đám đông lên tới trước, đúng lúc nhìn thấy Hồ Lâm trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, thì khuôn mặt ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt khẩn trương lo lắng không thôi.
Thế nhưng, Hồ Lâm lại chẳng nói gì nữa cả, hắn ta xoay người rời khỏi Luận Võ Trường.
An Tử Hạo vội vàng chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ mặt đầy nôn nóng: “Vân cô nương, sao cô lại đi đắc tội với Hồ Lâm rồi?”
Ánh mắt Vân Lạc Phong từ từ đặt lên người An Tử Hạo: “Làm sao?”
“Đệ đệ của tên Hồ Lâm này là học sinh xếp hạng thứ mười của bảng chữ Thiên!”
An Tử Hạo lau đi mồ hôi lạnh trên trán: “Cô lại đi đắc tội với Hồ Lâm, xong rồi, chuyến này xong thật rồi!”
Bảng chữ Thiên tổng cộng chỉ có mười người, nhưng tất cả đều là tinh anh của học viện, dù chỉ là người xếp hạng thứ mười, nhưng thực lực cũng đã sớm đột phá đến phía trên Thánh Linh Giả.
Trên Thánh Linh Giả, lại được phân chia ra làm mấy cảnh giới.
Bao gồm Thánh Vương, Thánh Tôn, Thánh Quân,... Mỗi cảnh giới cũng chia làm ba giai, gồm: sơ giai, trung giai và cao giai như cũ.
Chỉ khi đột phá đến Thánh Vương, ngươi mới được xem là có đủ tư cách tiến vào bảng chữ Thiên.
Vì vậy mà những học sinh trong bảng chữ Thiên đều là thiên tài tuyệt thế.
“Ta mệt rồi!”
Vân Lạc Phong ngáp một cái, cất giọng lười biếng: “Ta đi về nghỉ ngơi trước đây!”
“Vân cô nương!”
Mắt thấy Vân Lạc Phong xoay người đi về phía bên ngoài Luận Võ Trường, An Tử Hạo liền vội vội vàng vàng đuổi theo, sắc mặt vừa khó coi vừa khẩn trương, lo lắng thiên tài bàng chữ Thiên sẽ đến tìm Vân Lạc Phong báo thù.
_________
Tu luyện thất, phòng chữ Thiên.
Gần giường lớn xa hoa tinh xảo, dáng người phong hoa tuyệt đại đầy quyến rũ của một nam tử đang tựa người nằm trên ghế quý phi. Đôi mắt mê người giống như hồ ly lộ ra tia sáng khôn khéo giảo hoạt.
“Ngươi nói đại ca ta bị một tiểu nha đầu đánh bại?”
Giọng nói đầy lười biếng của hắn vang lên, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại khẽ nở nụ cười.
Nếu nói, Cơ Cửu Thiên yêu mị, thì chẳng qua chỉ là có vẻ yêu mị ở bên ngoài, còn bên trong hắn ta tràn đầy bá đạo và ngông cuồng.
(*yêu mị: quyến rũ.)
Mà vẻ yêu mị của nam nhân này thì lại phát ra từ bên trong xương tủy.
Mỗi ánh mắt nụ cười của hăn ta, đều mang theo vẻ lẳng lơ quyến rũ đến câu hồn đoạt phách, có thể sánh với bốn chữ vưu vật trời sinh, quả thật là đẹp đến nỗi làm người ta quên cả hô hấp.
“Hồ Li sư huynh, Hồ Lâm sư huynh quả thật là bị một tiểu nha đầu đánh bại. Trước đó, tiểu nha đầu kia còn ở trước mặt bao nhiêu người mà đã thương Vương Dịch Chi.”
“Nếu thật vậy, thì nha đầu này quả là thú vị. Thực lực của đại ca ta không mạnh, nhưng tốt xâu gì cũng là một Tôn Linh Giả cao giai, thế mà cô ta lại có thể dễ dàng đánh bại đại ca ta, đúng là không đơn giản.”
Nam nhân kia phất tay một cái, đem xiêm y màu hồng phấn khoác lên người, khóe môi kéo ra một nụ cười tựa như hồ ly.
“Ta thật muốn xem thử nha đầu này là người thế nào?”
(*Sa: Hồ Li ca ca, ca là zai thẳng mà mặc đồ màu hường phấn, kêu tiểu muội biện hộ cho ca thế nào đây? Chả trách sau này thê tử của ca lại đặc biệt như thế.)