Edit: Sahara
Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng: “nếu ngươi thật sự có cái bản lĩnh đó, thì cứ việc ra tay! Thế nhưng, ngươi lấy đâu ra thực lực để đối phó với Y Thành hả? Ta tốt bụng khuyên ngươi thêm một câu, nên trông chừng Vân gia của ngươi cho tốt, trách việc khi ngươi vừa về tới nhà, thì nghênh đón ngươi... Lại là một đống thi thể!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi: “lời này của ngươi là có ý gì hả?”
“Vân Lạc Phong, ngươi đắc tội với quá nhiều người. Ta nhịn ngươi, nhưng người khác chưa chắc sẽ giống ta, cũng nhịn ngươi. Nói không chừng là đã sớm chạy tới Long Nguyên Quốc để xử lý Vân gia rồi.”
Ầm!
Khí thế trên người Vân Lạc Phong mãnh liệt triển khai ra ngoài, ánh mắt của cô càng lúc càng lạnh lùng, gằn từng chữ một mà nói: “Lâm Nhã Đình! Nếu người của Vân gia mà thiếu dù chỉ một cọng lông tơ, ta cũng sẽ khiến khác ngươi sống không bằng chết!”
“Vân Lạc Phong, ta chỉ là tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu mà thôi, suy cho cùng, Lâm Nhã Đình ta làm sao có thể làm ra loại chuyện đối phó với người nhà của ngươi được chứ!”
Lâm Nhã Đình cười lạnh lùng nói tiếp: “nhưng mà, những người khác có làm như vậy hay không thì ta không dám chắc....”
“Vân nha đầu!”
Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa không khống chế được cơn giận, Vinh lão vội vàng tiến lên đè bả vai của Vân Lạc Phong xuống, thấp giọng nói: “con yên tâm đi! Chẳng lẽ con đã quên mất Ninh lão đang tọa trấn tại Vân phủ hay sao? Mọi người của Vân gia sẽ không có chuyện gì đâu! Ngoài ra, các chủ của Y Các chúng ta gần đây cũng đang ở Long Nguyên Quốc, thực lực của ngài ấy cũng vô cùng cường đại, người mà Lâm Nhã Đình phái đi căn bản là không thể bước chân vào Vân phủ nửa bước!”
Lời tuy là nói vậy, nhưng Vân Lạc Phong cô chính là người không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám đánh chủ ý lên thân nhân của cô.
Cho dù bọn họ không đủ khả năng làm thương tổn đến người của Vân gia cũng không được.
“Vinh lão, ông giúp con thêm một chuyện!” Vân Lạc Phong chậm rãi nói: “phái người đi tìm nhị thúc của con về! Trước đó nhị thúc đã lên đường đến Vô Hồi Chi Sâm tu luyện, chính là vì để đích thân trả thù người của Y Thành, con không muốn cướp đi cơ hội báo thù của thúc ấy!”
Không có gì thống khoái hơn việc chính tay giết chết kẻ thù của mình!
Đây cũng là lý do mà tại sao khi tới Y Sư Hiệp Hội, Vân Lạc Phong lại không có động thủ với người của Y Thành. Nếu nhị thúc không thể tận mắt chứng kiến kẻ thù của mình chết, làm sao có thể nguôi ngoai được mối hận trong lòng suốt bao nhiêu nắm qua được?
“Được!”
Vinh lão không cần suy nghĩ thì đã đồng ý với Vân Lạc Phong: “ta sẽ lập tức phái người của Y Các đi tìm Vân Thanh Nhã, một khi có tin tức của hắn, ta sẽ lập tức báo với con ngay!”
“Tuy rằng con nói là muốn để nhị thúc tận mắt chứng kiến kẻ thù của thúc ấy chết, nhưng không có nghĩa là con sẽ không thu một chút tiền lãi!”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, híp hai mắt lại mà nhìn về phía Lâm Nhã Đình.
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn đánh với ta hay sao?” khuôn mặt của Lâm Nhã Đình trầm xuống: “ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, ta không phải là Thu Bình, sẽ không dễ dàng bị ngươi đánh lén như vậy đâu!”
“Ai nói ta muốn đánh lén ngươi?”
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng.
Thân mình cô chợt lóe, nhanh chóng lao thẳng về phía Lâm Nhã Đình, thời khắc này, Vân Lạc Phong không hề che giấu khí thế trên người, toàn bộ đều triển khai ra hết.
“Thiên Linh Giả?”
Sau khi La Phù cảm nhận được thực lực thật sự của Vân Lạc Phong, thì liền đại kinh thất sắc: “nha đầu kia cư nhiên là một Thiên Linh Giả? Không xong, Nhã Đình có nguy hiểm!”
Lúc này La Phù cùng bất chấp mặt mũi, lao nhanh đến chắn trước mặt Lâm Nhã Đình, vươn tay ra đỡ lấy đòn tấn công của Vân Lạc Phong.
Uỳnh!!
Một cổ lực lượng mạnh mẽ dừng trên bàn tay của Vân Lạc Phong, tức khắc, thân mình của cô bị bức lui về sau mấy bước, hai chân ma sát trên mặt đất tạo thành một vệt vừa dài vừa sâu.
“Vô liêm sỉ!” Vinh lão nhìn La Phù đầy khinh thường: “một lão già hơn trăm tuổi, không biết xấu hổ mà đi ức hiếp một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi.”
La Phù quét ánh mắt lạnh lùng lên người Vinh lão, sau đó liền di chuyển sang người Vân Lạc Phong, sát khí quanh thân cũng bắt đầu khởi động dâng lên.
“Vân Lạc Phong, không ngờ ngươi chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã có thể đột phá đến Thiên Linh Giả rồi! Bất luận là thiên phú hay là y thuật, lão phu cũng rất bội phục ngươi! Nếu ngươi nguyện ý trở thành đệ tử của ta, ta sẽ tha thứ tất cả mọi chuyện cho ngươi! Bằng không, ta chỉ có thể lấy tội danh mạo phạm Y Sư Hiệp Hội mà tru sát ngươi!”