Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1342: Chương 1342: Quân gia Linh Châu (4)




Edit: Sahara

Lửa giận của Hồng Lăng càng lớn, bàn tay đập mạnh lên bàn, cái bàn hoàn chỉnh liền gãy làm hai đoạn.

Thế nhưng, Hồng Loan lại xoay người bỏ đi, hoàn toàn không bận tâm đến cơn giận của Hồng Lăng.

“Phản! Nha đầu này phản rồi! Lại dám nói những lời nói như vậy với cha nó! Còn dám giáo huấn cha nó!” lửa giận của Hồng Lăng ngập trời: “Nếu không có quyền thế, làm sao đứng được trên đỉnh đại lục? Chỉ bằng vào sức một người, làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay? Nếu không phải phủ Châu chủ cung cấp điều kiện tu luyện tốt cho nó, thì nó làm sao trở nên cường đại như vậy?”

Hồng Lăng càng nghĩ lại càng tức, ông ta không cho rằng, một người ở tầng chót dưới cùng, có thể dựa vào thực lực chính mình mà leo lên được đến đỉnh.

Ông ta càng không cho ra rằng, thiếu đi sự bồi dưỡng của gia tộc, thì sẽ có được thực lực lớn bao nhiêu.

Sơn thôn* vĩnh viễn cũng không sinh ra được phượng hoàng, một con phượng hoàng là được bồi dưỡng ra từ vô số trân tài dị bảo.

(*Sơn thôn: vùng núi nông thôn quê mùa heo hút.)

“Thôi đi! Sau này cha sẽ mặc kệ con, con thích làm gì thì làm! Cha liều mạng như vậy, muốn liên hôn cùng với Bắc Châu, lại muốn tìm sự tương trợ của Quân gia, còn không phải là vì con sao? Cha làm nhiều như vậy mà con lại không thấy cảm kích chút nào, cái tính tình bướng bỉnh này giống mẹ con như đúc, đời nay của cha chính là thiếu nợ hai mẹ con con mà!”

Hồng Lăng thở dài một hơi, rồi ngồi xuống.

Thời khắc này, vị cường giả uy chấn tứ phương, lại giống như một người phụ thân đầy bất đắc dĩ đối với nữ nhi phản nghịch nhà mình, chỉ có thể để nữ nhi tự lựa chọn cuộc sống cho chính nó.....

___ ___

Sau khi Hồng Loan rời khỏi thư phòng, sắc mặt liền có vẻ cực kỳ mệt mỏi, nàng vừa mở cửa phòng ra, liền phát hiện bóng dáng của bạch y thiếu niên đang ngồi trong phòng mình uống trà.

“Vân Lạc Phong?” Hồng Loan chợt ngẩn người: “Sao ngươi lại ở trong phòng ta?”

Vân Lạc Phong bỏ chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Hồng Loan: “Thất Châu đại biến nghĩa là gì?”

Hồng Loan đi thẳng đến cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, sau khi uống một ngụm thì đặt chén trà xuống.

“Thất Châu đại biến đã từng xảy ra một lần vào ngàn năm trước!”

Hồng Loan nhìn Vân Lạc Phong: “Ngươi có biết ở dưới lòng đất của Thất Châu có trấn áp một thứ rất đáng sợ hay không? Thứ kia đã từng thức tỉnh một lần vào ngàn năm trước, sau khi thứ kia tỉnh dậy, khắp đại lục đều lâm vào đại nạn. Thế nhưng, hiện tại, khi nào thứ kia lại tỉnh dậy thì không một ai biết. Cha ta sợ đến lúc đó ông ấy không có ở đây, một mình ta không ứng phó được với thứ kia, cho nên mới muốn liên hôn với Bắc Châu, mượn thế lực của Bắc Châu để trợ giúp cho ta!”

Sắc mặt Vân Lạc Phong trở nên thâm trầm, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến chuyện này.

“Kỳ thực, ta biết phụ thân là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta lại không muốn nghe theo mệnh lệnh của ông ấy, ta không cho rằng, bằng vào thực lực của ta mà lại không có cách nào giao chiến với thứ kia!” Hồng Loan cười một tiếng, nói.

Vân Lạc Phong nhướng mày: “Giữa ngươi và phụ thân của ngươi, hình như không phải chỉ có những mâu thuẫn này.”

Hồng Loan ngẩn ra, bất đắc dĩ thả tay xuống: “Bị ngươi phát hiện rồi? Bởi vì mẹ của ta là do ông ấy hại chết! Vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, ta đều không có hảo cảm với ông ấy.”

“Mẹ của ngươi?”

“Đúng vậy! Mẹ của ta tính tình rất cương liệt, so với ta còn nóng nảy hơn nhiều, thực lực của người cũng rất mạnh. Năm đó, thiên hạ của Đông Châu này, là do bà ấy cùng cha ta của ta đánh hạ! Thế nhưng cha của ta, vì muốn làm cho lòng của đám thuộc hạ cường đại vĩnh viễn đều hướng về ông ấy, mãi mãi cũng không phản bội mà tính toán nạp nữ nhi của bọn họ làm thiếp!”

“Dạng người như mẹ của ta, làm sao cho phép nam nhân của mình tam thê tứ thiếp? Dưới cơn tức giận, bà ấy đã rời khỏi cha ta, sau này, bà ấy vì muốn chứng minh với cha ta rằng không cần liên hôn cũng có thể củng cố thế lực, cho nên đã cưỡng ép đột phá, dẫn đến nổ tan xác mà chết, thần hồn đều diệt!”

=== ====== ====== =========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.