Edit: Sahara
Vương lão không có nghi ngờ lời nói của Cầm phi.
Bất luận có chuyện này hay không, ông ta cũng quyết định đứng về phía Cầm phi, một khi đã như vậy thì cần gì nghiệm chứng thật giả nữa.
“Xem ra, cường giả của hoàng tộc cũng chỉ có vậy!”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Các ngươi tu luyện đến hỏng hết đầu óc rồi, nên mới không phân rõ thị phi như vậy! Thân là hoàng phi nương nương của hoàng tộc lại làm ra chuyện thay đen đổi trắng, các ngươi không sợ làm hoen ố thanh danh hoàng tộc?”
Biểu tình Vương lão càng lúc càng khó coi hơn, so với Vân Lạc Phong, ông ta càng tin lời Cầm phi hơn.
Vân Lạc Phong chậm rãi bay lên không trung, một thân bạch y khuynh quốc khuynh thành, đẹp như tiên nữ trong tranh, không gì sánh được.
“Huống chi, Lưu Phong Quốc này.... Còn chưa tới phiên Cầm phi làm chủ!”
Sau khi nói xong lời câu này, Vân Lạc Phong đã bay lên cao ngang với Vương lão, song song đối diện ông ta, khí thế cũng chẳng kém cạnh.
“Hừ! Mặc kệ sự thật chuyện này là gì, hôm nay, các ngươi cũng khó thoát cái chết!”
Coi bộ, lão già cường giả của hoàng tộc này, trình độ ngu ngốc không phân rõ thị phi đã đạt đến mức thượng thừa luôn rồi. Thậm chí còn không màng đến quốc thể Lưu Phong Quốc.
(*quốc thể: thể diện, thanh danh của quốc gia.)
Khi nói hết câu kia, Vương lão cũng không nhiều lời thêm nữa, lập tức lao vọt về phía Vân Lạc Phong.
Tay ông ta co lại ưng trảo, uy mãnh sắc bén nhanh như gió.
Ầm!
Vân Lạc Phong không lùi một bước, cũng tập kích về phía Vương lão. Hai người, một quyền, một trảo va chạm giữa không trung. Đám đông bên dưới đồng thời cảm nhận rõ ràng hai đạo lực cường đại, ngay cả không gian chung quanh cũng giống như bị bóp méo.
Ngay sau đó, Vân Lạc Phong thoái lui về sau mấy bước, khóe môi tràn ra chút máu.
“Vân cô nương!”
“Sư phụ!”
Kỳ Tô biến sắc, Kỳ Linh òa khóc. Năm đó, khi dì Vân vẫn còn đây, đám cường giả hoàng tộc kia có người nào dám càn rỡ như vậy chứ?
Dì Vân vừa đi, bọn họ liền trở nên vô pháp vô thiên!
“Linh nhi!” Hơi thở Kỳ Tô có phần gấp gáp: “Muội mau đi tìm Mộc nhi!”
Hai mắt Kỳ Linh lóe sáng. Sao mình lại quên mất Mộc tỷ tỷ chứ?
Nghĩ đến đây, cô bé nhanh chóng xoay người, chạy về hướng phủ công chúa.
“Mau, mau cản tiểu tiện nhân kia lại!” Cầm phi cắn răng, vội vàng quát lớn.
Thị vệ vừa định tiến tới thì bị Kỳ Tô chặn đường.
“Ta xem kẻ nào dám động vào Linh nhi?”
Khí thế Kỳ Tô rất mạnh, tựa như che trời lấp đất mà đè ép đám thị vệ.
Quả nhiên, dưới khí thế mạnh mẽ của Kỳ Tô, đám thị vệ không kẻ nào nhúc nhích được.
“Đại ca, huynh làm gì vậy?” Cầm phi phẫn nộ nhìn về phía Kỳ Chính: “Còn không mau bắt tên tiểu tạp chủng này lại cho bổn cung!”
Kỳ Chính có khổ mà không nói nên lời, ông ta đâu dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không, gã đàn ông đứng sau lưng này nhất định sẽ đánh ông ta một trận nữa.
Cầm phi tức đến dậm chân dậm cẳng, chẳng lẽ đến lúc này mà đại ca còn niệm tình phụ tử?
Buồn cười thay, Cầm phi không nghĩ đến việc Kỳ Chính không ra tay là vì sợ Vân Dực đứng sau lưng, mà lại cho rằng ông ta đang niệm tình phụ tử.
Nếu Kỳ Chính biết nghĩ đến cái gì gọi là tình phụ tử, thì trước kia đâu có trục xuất Kỳ Tô khỏi Kỳ gia, cũng đâu nhẫn tâm bán Kỳ Linh.
Trên trời, Vân Lạc Phong ngẩng nhìn lão giả đối diện, đôi con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng.
Đây là thực lực của Thiên Thần Giả?
Từ cảnh giới Thần Linh trở lên, rất khó chiến đấu vượt cấp, còn may là thể chất nàng tương đối mạnh, bằng không, với một trảo vừa rồi, nàng khó mà chỉ bị thương nhẹ.
“Tiểu nha đầu, lão phu thừa nhận ngươi có thiên phú không tệ, tuổi còn trẻ mà đã đột phá cảnh giới Thần Linh, chỉ tiếc, dù thiên phú của ngươi cao cách mấy, cũng chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay ta!” Lão giả hừ lạnh, thần sắc vô cảm.
Vân Lạc Phong thở hắc một hơi.
Tiếp theo, nàng nhìn xuống đám đông bên dưới một cái, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tất cả mọi người không biết Vân Lạc Phong đang làm gì, đều ngây ngốc.
Chẳng lẽ.... Cô nương này biết bản thân sẽ thua, nên không định phản kháng nữa?