Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1920: Chương 1920: Sao ngươi lại ở đây? (3)




Edit: Sahara

Dù thiếu niên kia ăn mặc lam lũ, nhưng diện mạo hắn lại rất sạch sẽ trong trẻo, hắn nắm chặt nắm đấm run lên nhè nhẹ, giống như đang cực kỳ nhẫn nhịn.

Có lẽ phát hiện ra có người khác đang nhìn mình chằm chằm, nên thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn lại Vân Lạc Phong.

Ngay khi thấy dung mạo đẹp như tranh vẽ của bạch y nữ tử, trong mắt thiếu niên dâng lên rất nhiều cảm xúc đan xen.

Bi thương, phẫn nộ, uất ức..... Còn có oán khí nặng nề.

Dù thế nào Vân Lạc Phong cũng không ngờ tới, ngay tại thời điểm này, trong hoàn cảnh này, nàng lại gặp lại..... Mặc Thiên Thành.

Nàng càng không ngờ đến, thiếu niên cao ngạo không ai bì được, lại lưu lạc đến hoàn cảnh như hiện tại....

Tuy nhiên....

Vân Lạc Phong đột nhiên nhớ tới lời Vân Tiêu từng nói.

Nếu Mặc Thiên Thanh gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, phong ấn trong người hắn sẽ tự động giải trừ, lúc đó, tên gia hỏa này chắc chắn sẽ trở về tìm bọn họ tính sổ.

Vì thế, chỉ trong tích tắc, Vân Lạc Phong đã đưa ra quyết định....

“Tỷ tỷ?”

Úc Tiêm Tiêm quay đầu lại, phát hiện Vân Lạc Phong đang đứng yên một chỗ, không chưa đợi Úc Tiêm Tiêm hỏi ra nghi vấn trong lòng, thì nàng ta đã thấy Vân Lạc Phong cất bước đi về phía tên ăn mày kia.

“Hắn trộm cái gì của các ngươi?”

Giữa lúc mọi người đang dùng lời công kích tên ăn mày, thì một giọng nói tà khí nghiêm nghị chợt vang lên, làm mọi người phải quay đầu nhìn lại.

Mà giọng nói này, đối với Mặc Thiên Thành mà nói, giống như tiếng trời.

Hốc mắt hắn lập tức ươn ướt: “Tuyệt Thiên, Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta mà!”

“Ta lập lại một lần nữa, ta không phải Tuyệt Thiên!” Vân Lạc Phong hung tợn uy hiếp, nói: “Nếu ngươi còn gọi sai, ta sẽ mặc kệ ngươi!”

Mặc Thiên Thành lập tức im miệng.

Cái cảnh không có thực lực còn bị người ta sỉ nhục này, hắn không muốn tiếp tục trải qua nữa....

Đi theo Vân Lạc Phong, chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ!

Vân Lạc Phong nhìn về phía đám đông, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc thì hắn đã trộm cái gì của các ngươi?”

Trong đám người kia, đứng đầu là một tên chưởng quầy, hắn ta cười lạnh lùng: “Hắn ta đến Thiên Kỳ Lâu chúng ta ăn uống không trả tiền, còn trộm linh dược trong Thiên Kỳ Lâu chúng ta!”

“Ngươi nói bậy!” Mặc Thiên Thành phẫn nộ: “Ta không có ăn uống không trả tiền, cây linh dược kia rõ ràng là tiền rượu và thức ăn ta trả cho các ngươi. Nhưng ngươi lại đổi trắng thay đen, nói ta ăn trộm của các ngươi.”

“Há, một tên ăn mày như ngươi, làm sao có được linh dược? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ! Ta nói cho ngươi biết, cây linh dược kia chính là ngươi trộm của chúng ta! Mau giao hết số linh dược còn lại trên người ngươi ra đây, nếu không, đừng trách ta không khách sáo!”

Mặc Thiên Thành siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nếu như là trước đây, sao hắn lại để loại người này bắt nạt được chứ?

Đều tại Vân Tiêu!

Nếu không phải Vân Tiêu lừa mình, mình sẽ không tự phong ấn thực lực, càng không rơi vào hoàn cảnh này.

Nhớ lại mọi chuyện từng trải qua, Mặc Thiên Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, bùng nổ oán niệm ngập trời.

Nghe đến đây, rốt cuộc Vân Lạc Phong cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là Thiên Kỳ Lâu muốn ăn cướp trắng trợn.

Nàng nheo mắt lại, như cười như không nhìn đám người trước mặt: “Ngươi nói hắn trộm linh dược, có chứng cứ gì không?”

“Cái này....” Chưởng quầy bất ngờ sửng sốt, sao đó lại cứng cổ nói: “Hắn là một tên ăn mày, nếu linh dược kia không phải hắn trộm, vậy hắn lấy ở đâu ra?”

“Số linh dược kia đương nhiên là của ta cho hắn!” Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Mặc Thiên Thành, xem ra số linh dược kia để ở chỗ ngươi không an toàn, nên đưa lại cho ta thì hơn!”

Mặc Thiên Thành ngẩn ngơ.

Linh dược của hắn từ khi nào biến thành của Vân Lạc Phong cho rồi?

Dù vậy, Mặc Thiên Thành vẫn ngoan ngoãn lấy hết tất cả linh dược ra, đưa cho Vân Lạc Phong.

“Cho ngươi, linh dược của ta đều ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.