Edit: Sahara
Đối mặt với sự trào phúng của sứ giả Lam Tường Quốc, khuôn mặt của Diệp Thiên tức đến xanh mét, hai nắm tay nắm chặt cứ run lên không ngừng.
Cả đời này của ông, còn chưa chịu qua cơn tức đến bậc này.
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh ở một bên truyền tới.
Mọi người chỉ thấy Quân Phượng Linh chậm rãi bước tới, một thân hồng trang, anh tư hào sảng, thần thái dương cao: “Xem ra đây chính là tố chất của người ở Lam Tường Quốc, một đám ếch ngồi đáy giếng! Chỉ cần chuyện các ngươi không tin thì đều là giả dối!”
“To gan!” khuôn mặt sứ giả Lam Tường Quốc trầm xuống, tức giận quát: “Ta đang nói chuyện cùng Diệp Thiên, ngươi là cái thứ gì hả? Lại dám chen ngang vào?”
Lần này không đợi Quân Phượng Linh mở miệng, hộ thê cuồng mà Diệp Cảnh Thần đã vội vàng động thân đi tới, đem Quân Phượng Linh bảo hộ ở phía sau.
“Nàng là thê tử của ta, cũng là chủ mẫu tương lai của Diệp gia! Ngươi lại cảm thấy nàng ấy ngay cả tư cách nói chuyện với ngươi cũng không có?”
Sứ giả lạnh lùng nhìn Diệp Cảnh Thần: “Không chỉ có thê tử ngươi, ngay cả ngươi cũng không có tư cách nói chuyện cùng ta! Ở đây, chỉ có Diệp Thiên mới đủ tư cách này!”
Thần sắc trên mặt sứ giả vô cùng kiêu căng, nghiễm nhiên là không hề để hai phu thê Diệp Cảnh Thần vào mắt.
“Diệp ca!” Quân Phượng Linh từ phía sau Diệp Cảnh Thần bước ra, bà cầm lấy tay Diệp Cảnh Thần, ngước mặt lên mỉm cười một cái, rồi lại chuyển tầm mắt sang sứ giả: “Theo như ta được biết, ngươi chẳng qua chỉ mới là Thiên Linh Giả cao giai mà thôi!”
Thiên Linh Giả cao giai, trên Vô Hồi Đại Lục này nói cao không cao, nói thấp không thấp, nhưng điều khiến sứ giả này có bộ dáng kiêu căng như thế là bởi vì ông ta có Lam Tường Quốc chống lưng.
Tỷ như nói, trong Thiên Vân Quốc này, dù là gia chủ của một thế lực nhị đẳng thì cũng không dám đắc tội với một hạ nhân của Diệp gia.
Đây là lợi ích của việc có một cây đại thụ để dựa vào!
Con ngươi của sứ giả trầm xuống: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ý của ta rất đơn giản, cha chồng ta tốt xấu gì cũng là một trong những cường giả đứng đầu đại lục này, một người chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Linh Giả như ngươi có tư cách gì nói chuyện với ông ấy?”
Quân Phượng Linh hơi hơi nhướng mi, ngữ khí khá kiêu ngạo mà cuồng vọng.
Vừa rồi sứ giả còn nói Quân Phượng Linh không xứng nói chuyện với mình, kết quả, một giây sau bà liền đem tất cả những lời này trả lại cho sứ giả Lam Tường Quốc.
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời này, sắc mặt sứ giả vô cùng khó coi, hai mắt ông ta ngập tràn lửa giận.
“Quân Phượng Linh, ngươi thật to gan, ta là sứ giả Lam Tường Quốc, ngươi lại dám không khách khí như vậy đối với ta?”
Sứ giả bừng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Chà chà!”
Giản Thành Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, phát ra hai tiếng cười nhạo, trên khuôn mặt mặt anh tuấn để lộ ra nụ cười khinh miệt.
“Sứ giả Lam Tường Quốc đúng thật là oai phong, ngươi đến phủ người ta làm khách mà lại tác oai tác phúc như thế! Đừng quên, Vô Hồi Đại Lục sớm đã có quy định, hai quốc gia không thể lén chiến đấu với nhau!”
Trong Vô Hồi Đại Lục, một số quốc gia có thực lực chênh lệch rất lớn, nhưng các quốc gia yếu hơn lại không bị thâu tóm, đó là bởi vì tất cả chư quốc sớm đã lập ra quy định.
Nếu quốc gia đó làm ra chuyện thiên nộ nhân oán, các quốc gia còn lại có thể cùng nhau biểu quyết, nếu số phiếu quyết định quốc gia đó phải biến mất nhiều hơn thì những quốc gia còn lại sẽ đồng thời phái cao thủ đến để chinh phạt.
Và ngược lại, thì dù có quốc gia nào bất mãn tới đâu cũng không được quyền tự mình ra tay.
Nếu không sẽ bị các quốc gia khác cùng liên minh thảo phạt.
Cho nên, trong Vô Hồi Đại Lục này, quan hệ giữa các quốc gia cũng được xem như khá bình thản, các cường giả đều có lãnh thổ riêng của mình, không hề có phân tranh.
Sứ giả nghe Giản Thành Văn nói xong liền cười trào phúng: “Giản tướng quân, ngươi nhìn thấy ta động thủ với người Thiên Vân Quốc các ngươi lúc nào hả? Ta chẳng qua chỉ là đến tặng hạ lễ, không có ý gì khác!”
Ông ta không có động thủ, chỉ là động khẩu mà thôi!
Hơn nữa, Diệp gia không chỉ có mỗi mình Diệp Thiên, cường giả Tôn Linh Giả ở đây cũng không ít, ông ta đâu có ngu ngốc mà lại đi động thủ?