Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Cái gì?”
Lúc hỏi lại câu đầu tiên “cái gì?” (ở chương 117), giọng điệu của Ninh lão vẫn bình thường, nhưng giờ đây, ông bị dọa đến mức nhảy dựng lên, đôi mắt trợn to, buột miệng thốt ra với vẻ giận dữ: “Cháu vừa nói gì hả? Cháu phế tiểu tử Ngô gia ư?”
Ngô gia là một trong Tứ đại gia tộc ở Long Nguyên quốc, tổ tiên Ngô gia từng là Ngô Quốc công của Long Nguyên, cho dù bây giờ Ngô gia không được như xưa, tốt xấu gì vẫn thừa kế tước vị, chủ mẫu đương gia* của Ngô gia còn là Nhị phẩm Cáo Mệnh đấy. (cáo mệnh phu nhân)
*Đương gia - quản lý việc nhà/quản gia/lo liệu việc nhà.
Nhưng cháu gái nhà mình chế giễu, dám phế đi độc đinh* của Ngô gia?
*Độc đinh - con trai độc nhất/dòng duy nhất - đồng nghĩa với tuyệt tự.
Lại còn bảo đây là sự kinh ngạc dành cho ông? Ông thấy kinh hãi thì đúng hơn!
“Thật ra, cháu nói phế đi không phải là phế thực lực của Ngô Kỳ, chỉ làm hắn mất năng lực nối dõi tông đường của nam nhân mà thôi.”
Vân Lạc Phong giống như sợ lão gia tử hiểu lầm nên lại giải thích thêm một câu.
Suýt chút nữa lão gia tử đã phun ra một ngụm máu, nha đầu này làm Ngô Kỳ mất năng lực nối dõi tông đường, không phải đã khiến Ngô gia đoạn tử tuyệt tôn sao? Tiểu tử Ngô gia kia còn không tìm ông liều mạng à?
Tuy lão gia tử không sợ hãi gia chủ Ngô gia, nhưng nếu việc này chọc tới hoàng tộc bên kia, cho dù là cẩu Mộ Hành Cừu hay cẩu hoàng đế, bọn chúng đều sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy để chĩa mũi nhọn vào Vân gia.
“Ngươi nha đầu này, nếu ngươi chỉ đánh Ngô Kỳ một trận tàn nhẫn, ta còn phản bác được, dù sao cũng do tên Ngô Kỳ đó sai trước, nhưng ngươi lại trực tiếp khiến đối phương đoạn tử tuyệt tôn!” Vân Lạc bất đắc dĩ cười khổ và nói: “Bây giờ sợ là khó xong việc rồi.” Vân Lạc Phong nhướng nhường mày, ngáp một cái thật lười biếng: “Việc phế hắn do Ninh Hân làm, đương nhiên, cho dù Ninh Hân không làm vậy, cháu cũng sẽ phế hắn!”
“Ài.” Lão gia tử trợn mắt nhìn Vân lạc phong, tức giận nói: “Ngươi không gây rắc rối cho lão tử một ngày thì ngươi không thoải mái à? Giờ thì mau cút ra sau cúi đóng cửa ăn năn, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ngươi ra cửa một bước!”
Nhìn vào mắt lão gia hỏa, khóe môi Vân Lạc Phong nhoẻn lên thành nét cong nhẹ.
Sao nàng lại không biết dụng ý của lão gia hỏa chứ? Ông muốn nàng trốn đi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng xuất hiện trước mặt người khác. Về chuyện của Ngô gia sẽ do ông đi xử lý.
Nhưng làm sao mà Vân Lạc Phong gây chuyện rồi lại trở thành một con rùa đen rụt đầu được? Nếu thật sự như thế, nàng cũng sẽ khinh thường chính bản thân mình.
“Cháu biết người không muốn cháu đối mặt với những kẻ đó, nhưng tai họa này do cháu và Ninh Hân rước lấy, đáng lý ra phải do cháu chống đỡ! Gia gia, tuổi của người lớn rồi, nên bảo dưỡng tuổi thọ thôi, đừng vì những việc này mà nhọc lòng.”
Vân Lạc hơi sửng sốt, ông nhìn người thiếu nữ đang đứng trước mặt mình. Trong một khắc này, rốt cuộc ông cũng phát hiện cháu gái nhà mình trưởng thành rồi, đã gánh vác được chứ không phải là một thiếu nữ chỉ biết gây chuyện rồi trốn ra sau lưng người thân, tìm kiếm sự che chở.
“Thánh chỉ đến.”
Một giọng nói sắc bén đến mức cắt ngang chân trời, giọng nói ấy được truyền từ ngoài sân vào: “Thánh chỉ đến, Vân Lạc Phong tiếp chỉ.”
Vân Lạc mới thả lỏng cõi lòng lại căng thẳng như cũ khi giọng nói kia cất lên một lần nữa, chân mày ông nhăn chặt lại: “Phong nhi, lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cháu cũng đừng nói gì hết! Lúc này đây, cho dù gia gia không đếm xỉa đến mặt mũi mình cũng phải che chở an toàn cho cháu! Bất cứ kẻ nào cũng không được cướp cháu gái trong tay ta!”
Ánh mắt Vân Lạc rất sắc bén, thần sắc uy nghiêm, giống như một Đại tướng quân uy phong lẫm liệt trên chiến trường, khí phách tự nhiên vốn có.
Dưới làn gió thu, thái giám cầm thánh chỉ màu vàng sáng trong tay, đứng ở trước viện, mắt lạnh trông chờ cặp tổ tôn (ông cháu) đang bước từ trong đại sảnh ra, ánh nhìn không kiên nhẫn xẹt qua đáy mắt hắn.