Edit: Sahara
“Tốt!” liếc nhìn Mộ Sở đang đứng trước mặt mình, Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ sai người đến chữa trị thương thế cho ngươi! Đợi đến ngày mai thì theo ta cùng đến Ngô gia một chuyến!”
Mộ Sở ngẩn ra, hai mắt ngập tràn vui sướng mà nhìn Vân Lạc Phong: “Ý người là, ngày mai sẽ dẫn ta đi cứu muội muội ta phải không?”
Mộ Sở chỉ mới vừa trở về Vô Tận Thành, cho nên còn chưa biết được những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cũng không biết những việc làm của Vân Lạc Phong đã gây chấn động bao lớn cho toàn bộ Vô Tận Thành.
Tam đại gia tộc, theo việc Nam Cung gia bị tiêu diệt, đã khiến cho lòng người hoảng sợ không thôi. Đặc biệt là khi mọi người nghe nói hành vi của Vân Lạc Phong cực kỳ tàn nhẫn độc ác, thì nỗi khiếp sợ lại gia tăng thêm một tầng, lại càng hối hận vì những hành động của mình trước đó.
“Ngô gia chủ...” Âu gia chủ vô cùng hối hận, trên mặt cũng tràn đầy thần sắc đau đớn kịch liệt: “Có như thế nào thì ta cũng không thể ngờ được rằng, Vân Lạc Phong kia chỉ bằng vào thực lực của một mình ả mà đã diệt hết toàn bộ tổ trưởng lão của tam đại gia tộc chúng ta. Việc này nên tính sao cho phải bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ ở nơi này mà chờ chết?”
Tính thế nào cho phải?
Ngô gia chủ cười khổ một tiếng, cả người ông ta đều mềm nhũn mà ngã ngồi trên đất, hai mắt ông ta ngập tràn tuyệt vọng, đau đớn không thôi: “Chúng ta còn có thể làm được cái gì nữa chứ? Chẳng lẽ lại bỏ hết tất cả gia nghiệp mà trốn khỏi Vô Tận Thành?”
“Mặc dù phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng bằng vào thực lực của chúng ta thì việc này cũng đâu có gì khó, so ra vẫn còn tốt hơn là phải chết ở nơi này!” đáy mắt Âu gia chủ xẹt qua một tia cương quyết, nói.
Xác thật, phải bắt đầu lại từ đầu đúng là tốt hơn việc táng thân tại đây.
“Chúng ta cần lập tức lên đường ngay, nếu còn chậm trễ e là không kịp nữa mất!” Ngô gia chủ cắn răng một cái, đứng dậy khỏi mặt đất, trong mắt ông ta cũng xẹt qua một tia kiên định.
Hai người bọn họ dự tính là sẽ không mang theo bất kỳ đồ vật gì cả, cứ thế mà vội vã bỏ trốn. Tuy nhiên, đúng vào lúc này, một giọng nói vô cùng hốt hoảng đột ngột truyền tới từ bên ngoài.
“Gia chủ, không xong, đại sự không xong rồi! Y Tháp đã cho người đến bao vây toàn bộ Ngô gia mất rồi!”
Một hạ nhân thất tha thất thỉu từ bên ngoài chạy vào, giọng nói hắn ta có phần nức nở, hai mắt lại ngập tràn thần sắc nôn nóng.
“Cái gì?” sắc mặt Ngô gia chủ xanh mét một mảnh: “Tốc độ của Y Tháp sao lại có thể nhanh đến như vậy kia chứ? Xong rồi xong rồi, lần này chúng ta khẳng định là xong đời rồi.”
Hai mắt của Âu gia chủ chợt tối lại: “Còn Âu gia của ta thế nào?”
Vốn dĩ, Âu gia chủ tới đây là muốn thương lượng với Ngô gia chủ làm cách nào để đối phó Y Tháp, nào ngờ, trong lúc đang bàn bạc thì lại nhận được tin tức Vân Lạc Phong đã giết tới tận cửa Nam Cung gia.
Lúc đầu, hai người bọn họ còn không tin đây là thật, bởi vì có sự tồn tại của các tổ trưởng lão ở đây, Vân Lạc Phong dù có cường hãn cách mấy cũng phải chết tại Nam Cung gia mà thôi.
Thế nhưng, chuyện đời lại không như họ mong muốn.
Sau khi nhận tiếp tin tức các tổ trưởng lão đều rơi hết vào tay Vân Lạc Phong, bọn họ mới cảm giác được sự kinh hoảng. Mất đi sự che chở của các tổ trưởng lão, tam đại gia tộc có còn là cái gì nữa đâu?
“Người của Y Tháp cũng bao vây toàn bộ Âu gia!” hạ nhân trả lời Âu gia chủ bằng giọng run run: “Bọn chúng thấy Âu gia chủ không có ở đó, cho nên đã dùng một mồi lửa thiêu trụi Âu gia!”
“Cái gì?” cả người Âu gia chủ lảo đảo, lung lay vài cái, thiếu chút nữa là tê liệt mà ngã ra đất, sắc mặt ông ta xanh mét mà nhìn về phía hạ nhân báo tin: “Ngươi vừa mới nói.... Âu gia của ta bị Y Tháp dùng một mồi lửa đốt sạch rồi?”
Lúc này đây, hai mắt của Âu gia chủ đỏ ngầu, tròng mắt phủ đầy tơ máu, cái bộ dáng dữ tợn như muốn ăn thịt người kia làm cho hạ nhân sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy.
“Giỏi cho một Vân Lạc Phong! Ả ta lại có thể làm ra những chuyện thiên nộ nhân oán bậc này, hạng người ác độc như ả nhất định sẽ không được chết tử tế!” Âu gia chủ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu lúc này mà Vân Lạc Phong có ở trước mặt ông ta, nói không chừng ông ta sẽ xông lên ăn thịt, uống máu của cô mất.
“Âu gia chủ!” Ngô gia chủ tuyệt vọng, lần nữa ngã ngồi xuống đất: “Hiện tại, ván cờ này, chúng ta thua rồi!”
Hơn nữa, một ván này, là thua hết tất cả thế lực của bọn họ trong Vô Tận Thành!