Hắn lấy đâu ra mặt mũi mà dám đòi hỏi như vậy với ông ta hả?
“Mộ Sở, ngươi nên nhớ kỹ, Ngô gia ta không thiếu nhất chính là thị vệ, nhưng ngươi chẳng những không biết mang ân đội nghĩa với Ngô gia ta, mà còn dám nói ra những lời nói vô sỉ như vậy, ngươi tốt nhất là nên nhớ lại cho rõ những ân đức của Ngô gia ta đối với ngươi!”
Vân Lạc Phong im lặng khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên một độ cong tà khí.
Từ đầu đến cuối, Vân Lạc Phong không hề có ý định sẽ mở miệng, mà chỉ muốn xem thử xem Mộ Sở sẽ ứng phó thế nào với Ngô gia chủ.
Hai mắt Mộ Sở càng ngày càng lộ rõ sự thất vọng.
Trước kia, hắn cũng rất biết ơn Ngô gia đã thu nhận hai huynh muội hắn, cho nên, lúc mới bắt đầu quy thuận Vân Lạc Phong, hắn mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng lúc này đây, Ngô gia chẳng hề niệm một chút công lao làm thị vệ bao nhiêu năm qua của hắn, ngược lại còn bảo hắn phải nhớ ân đức của Ngô gia.
“Năm đó, vì bảo vệ cho biểu muội, cũng tức là con gái của ngươi, ta thiếu chút nữa đã táng thân trong miệng linh thú, thế nhưng, ta chưa từng mượn ân nghĩa này để đưa ra bất cứ điều kiện gì với Ngô gia của ngươi, trước giờ, ta vẫn luôn tuân thủ đúng chức trách của một người thị vệ!”
Đối diện với ánh mắt thất vọng của Mộ Sở, Ngô gia chủ chỉ hừ lạnh một tiếng: “Đó là đo ngươi tự nguyện bảo vệ con gái ta, cũng không phải là ta ép bức gì ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đưa ra điều kiện với Ngô gia ta?”
Mộ Sở lắc lắc lắc đầu, hắn đã không còn biết nói cái gì nữa rồi.
Có lẽ, ngay từ một khắc Ngô gia chủ vì muốn ép buộc hắn trà trộn vào Y Tháp, mà không tiếc hạ độc đối với muội muội hắn, thì hắn nên từ bỏ rồi....
“Chà chà, thật sự đúng là cây không cần vỏ thì sẽ chết, nhưng người không cần mặt mũi thì chính là thiên hạ vô địch!”
Một tiểu cô nương với y phục toàn thân đỏ rực như lửa chậm rãi bước tới trước hai bước, rồi dừng lại ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, đôi môi trên khuôn mặt nhỏ non nớt gợi lên một độ cong châm chọc, hai mắt to sáng ngời như tinh tú tràn đầy thần sắc trào phúng.
“Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy được có người vô sỉ đến bậc này.”
Sắc mặt Ngô gia chủ thập phần khó coi, ông ta trừng mắt nhìn Mộ Sở: “Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau lăn lại đây cho ta!”
Mộ Sở lại không có bất kỳ phản ứng gì cả, cứ lẳng lặng mà đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, thần sắc vô cảm nhìn về phía Ngô gia chủ.
Sắc mặt Ngô gia chủ càng lúc càng thêm khó coi, ông ta quay sang nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Vân Lạc Phong, những lời vừa rồi giữa ta và hắn, ngươi cũng đã nghe rất rõ rồi đó. Không sai! Mộ Sở chính là người của Ngô gia ta, là gian tế mà ta phái đến trà trộn vào Y Tháp của ngươi, ngươi giữ hắn lại bên cạnh, cũng đồng nghĩa với việc giữ lại một tai họa ngầm cho chính ngươi!”
Nếu Mộ Sở ngươi đã phản bội Ngô gia ta, vậy ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống tốt.
Đáy mắt Ngô gia chủ xẹt qua một tia tàn nhẫn, ánh mắt âm trầm hiểm độc liếc nhìn Mộ Sở.
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm mình, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy tràn đầy ý cười: “Chuyện này ta đã sớm biết rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Ngô gia chủ bất ngờ thấy kinh hãi.
Ông ta không tin, Mộ Sở lại có lá gan dám nói ra thân phận thật sự của hắn.
Trừ phi.... Hắn không còn muốn cứu muội muội của mình.
“Từ ngày đầu tiên mà Mộ Sở tiến vào Y Tháp, thì hắn đã thẳng thắn khai nhận hết tất cả rồi. Cho nên, ta đã sớm biết hắn là người của Ngô gia các ngươi!” trên mặt Vân Lạc Phong dương lên một nụ cười tà ác: “Còn về việc tại sao ta lại biết các ngươi muốn đem muội muội của hắn gả cho một tên què, đó là do ta đã phái người luôn âm thầm ở bên cạnh muội muội của hắn, ngay cả độc trong người muội muội của Mộ Sở, ta cũng đã giải hết rồi!”
Hai chân của Ngô gia chủ lại lần nữa lảo đảo, lui về sau mấy bước, ngã ngồi xuống trên ghế.
“Không, không thể nào.... Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Ông ta không tin! Ông ta không tin ván cờ này ông ta lại hoàn toàn thua trắng không còn một quân!
“Mộ Sở!” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng tầm mắt: “Tất cả người của Ngô gia giao cho ngươi giải quyết, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng!”
Ánh mắt của Mộ Sở chợt có một tia phức tạp, nhưng vẫn tất cung tất kính mà đáp: “Dạ, tháp chủ!”
Nhìn toàn bộ Ngô gia đã bị bao vây bởi người Y Tháp, cả người Ngô gia chủ run lên, ông ta lạc cả giọng nói của mình: “Vân Lạc Phong, ngươi dám thu nhận Mộ Sở, thì nhất định sẽ phải hối hận, tên tiểu tử này đã có thể phản bội ta, thì ngày sau cũng có thể phản bội ngươi. Ngươi cứ chờ mà coi! Ha ha ha!”