Edit: Sahara
Tần Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Tần Thiên Lao, dường như không rõ tại sao phụ thân mình lại biết chuyện này.
“Con nghĩ, ta thật sự yên tâm về con?” Tần Thiên Lao cười lạnh: “Từ sau khi con trở về, ta đã tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng biết rõ người Tần gia ta là chết ở Thánh Nữ Tộc. Nếu ta nhớ không lầm, Mục Thanh Phi chính là tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, còn thiếu tộc trưởng Thánh Nữ Tộc hiện giờ lại là đồ đệ Vân Lạc Phong.”
Mồ hôi lạnh trên mặt Tần Nguyên càng ngày càng nhiều, căng thẳng tới mức không dám ho he một câu.
“Nguyên Nhi, phụ thân thật sự không ngờ, con vì một người đàn bà mà che giấu ta nhiều chuyện như vậy.” Tần Thiên Lao lắc lắc đầu, giọng điệu lộ rõ sự thất vọng.
Phịch!
Tần Nguyên lập tức quỳ xuống, bò về phía Tần Thiên Lao: “Phụ thân, hài nhi biết sai rồi, xin phụ thân tha cho hài nhi, về sau con không dám tái phạm sai lầm như vậy nữa.”
Tần Nguyên vừa nói vừa ôm lấy chân Tần Thiên Lao, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, tích tắc sau đó, linh khí chợt hội tụ trong lòng bàn tay Tần Nguyên, hóa thành xiềng xích trói chặt người Tần Thiên Lao.
“Phi Nhi, chạy mau!”
Tần Nguyên quay đầu, quát lớn với Mục Thanh Phi: “Chạy mau lên! Trận pháp sau núi đã mở, bây giờ nàng có thể rời khỏi đây.”
Mục Thanh Phi ngẩn người, bà nhìn Tần Nguyên đang ôm chặt chân Tần Thiên Lao, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
“Nguyên Nhi, con dám vì người đàn bà này mà phản bội ta?” Tần Thiên Lao vẫn bình tĩnh chắp tay sau lưng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt lão sắc bén như lưỡi đao dừng lại trên người Tần Nguyên.
“Phụ thân, con xin lỗi, Phi Nhi là người mà cả đời này con yêu nhất, dù con làm sai bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người, con cũng không muốn để nàng chết trong tay người.”
Tần Nguyên biết tình cách phụ thân mình, sau khi phụ thân biết Lâm Nhược Bạch chính là con Mục Thanh Phi, phụ thân chắc chắn sẽ không tha cho nàng.
Bởi vì.....
Rất nhiều người Tần gia đã chết dưới tay Vân Lạc Phong.
“Con cho rằng chỉ với chút bản lĩnh này của con là có thể khống chế phụ thân, ý nghĩ này cũng thật mới mẻ!” Tần Thiên Lao giơ tay, đánh một chưởng xuống đầu Tần Nguyên, uỳnh một tiếng, lực lượng cường hãn dồn hết vào đầu Tần Nguyên, máu tươi chảy ào xuống dưới.
“Con cũng nên biết, cả đời này, ta hận nhất chính là phản bội. Cho dù con có là con ruột ta, ta cũng sẽ không tha cho con!”
Động tác của Tần Thiên Lao không hề do dự, giống như người trước mặt không phải là con trai ruột của mình vậy.
Thân mình Tần Nguyên cứng đờ, sau đó ngã xuống, ánh mắt mang theo sự quyến luyến nhìn về phía Mục Thanh Phi, tiếp theo cả người ngã phịch xuống đất.
“Tần Nguyên!” Nội tâm Mục Thanh Phi giờ phút này thật sự dao động, bà chạy nhanh tới bên cạnh Tần Nguyên, cảm xúc phức tạp trong mắt càng tăng thêm: “Tại sao ngươi phải cứu ta?”
“Phi Nhi, năm đó.... Nếu người đến Thất Châu Đại Lục bắt nàng đi không phải ta, thì tốt biết mấy!”
Như vậy, ông ta không cần nhất kiến chung tình với Mục Thanh Phi, Mục Thanh Phi cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
“Ngươi đừng nói gì nữa, ta đưa ngươi đi!”
Nhiều năm qua, Tần Nguyên giam lỏng bà ở đây, nên trong lòng bà chỉ có hận Tần Nguyên mà thôi.
Nhưng hận thù nhiều bao nhiêu, khi nhìn thấy đối phương hy sinh tính mạng vì mình, cũng đều sẽ biến mất.
Mục Thanh Phi cúi người, run rẩy đỡ thân mình Tần Nguyên dậy, ngay cả giọng nói cũng run run theo.