Edit: Sahara
Đáy mắt chúng trưởng lão đều chứa đầy kinh ngạc, bất luận là vương hậu, hay là quốc sư đại nhân, đều là hai đại mỹ nhân trong quốc gia này. Nhưng cùng so sánh với bạch y nữ tử trước mặt, thì quả là một trời một vực.
Khó trách vương lại dẫn theo nữ tử này đến gặp bọn họ.
“Vương!” Vị trưởng lão lớn tuổi nhất khẽ cau mày: “Ngài mang vị cô nương này đến đây là vì chuyện gì?”
Ở nơi lấy thực lực làm đầu như quốc gia bọn họ, thì dù nữ tử này có xinh đẹp cách mấy cũng chỉ là một bình hoa mà thôi.
“Đại trưởng lão!” Huyền Nguyên lộ vẻ mặt cung kính: “Vân cô nương muốn đến cấm địa phía sau núi, mong các vị cho phép!”
“Không được!”
Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống: “Cấm địa là loại địa phương nào cơ chứ? Người đến đó chưa từng sống sót trở về! Chúng ta quyết không cho phép có người bước chân vào nơi đó! Các ngươi mau trở về đi!”
“Vân cô nương!” Huyền Nguyên chuyển hướng nhìn sang Vân Lạc Phong, cười khổ rồi nói: “Cô cũng thấy rồi đó, các vị trưởng lão không đồng ý cho cô đến đó.”
Nói thật, Huyền Nguyên cũng thật sự không muốn để Vân Lạc Phong đi đến cấm địa, nói cho cùng thì nơi đó quá nguy hiểm, một nữ tử như Vân Lạc Phong vào đó không phải là đi tìm vết hay sao?
Vân Lạc Phong giương mắt nhìn các vị trưởng lão: “Nếu ta nói, ở cấm địa kia có biện pháp để các ngươi rời khỏi nơi này thì sao?”
Cái gì?
Chỉ trong nháy mắt, lời nói của Vân Lạc Phong đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng các vị trưởng lão.
Trong cấm địa kia có biện pháp giúp bọn họ rời khỏi cái nơi quỷ quái này?
Không thể không nói, đối với các vị trưởng lão, được rời khỏi cái đáy vực thẳm này chính là chuyện quan trọng nhất....
Nếu lời Vân Lạc Phong nói là thật, vậy bọn họ có nên thử mạo hiểm một lần hay không?
Trong lòng các vị trưởng lão đều có chút do dự, tất cả quay sang hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía đại trưởng lão, chờ ông ấy quyết định.
Đại trưởng lão vừa định mở miệng, thì một tiếng cười khẽ bỗng truyền tới từ bên ngoài.
Một nữ tử mặc váy áo màu xanh lá bước từ ngoài vào cùng với vương hậu, trên mặt nàng ta lộ ý cười nhợt nhạt, đôi mắt cũng chứa một chút ý cười nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Cũng trong một khắc này, vương hậu nhìn thấy được dung mạo của Vân Lạc Phong.
Nội tâm nàng ta bừng lên ghen ghét và lửa giận, vốn nghĩ chuyện chẳng đáng gì, nhưng không ngờ nữ nhân mà vương nhặt được lại xinh đẹp nhường này.
Nếu ả ta không chết, vậy nàng làm sao mà an tâm?
Cũng may là ả ngu xuẩn này đắc tội với người vĩ đại như quốc sư đại nhân, như vậy, ả ta làm sao có thể bình yên vô sự mà sống tiếp?
“Các vị trưởng lão!” Lâm U Vũ thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói: “Các người đừng để ả nữ nhân này lừa gạt, ta đã sớm tiên đoán, không có một biện pháp nào có thể giúp các ngươi rời khỏi nơi này! Nếu cấm địa thật sự tồn tại cách rời khỏi được đây, thì sao ta lại không biết?”
Chúng trưởng lão lại bắt đầu do dự. Quả thật, bản lĩnh của quốc sư, bọn họ đều đã từng chứng kiến qua. Nếu trong cấm địa thật sự có cách có thể rời khỏi nơi này, thì sao quốc sư lại không biết?
“Ngoài ra....” Lâm U Vũ hơi dừng một chút, bắn ánh mắt sắc bén về phía Vân Lạc Phong: “Hôm qua, ta vừa xem tinh tượng, đoán được hôm nay sẽ có một nữ nhân đi vào quốc gia của chúng ta, hơn nữa.... Nữ nhân này, một ngày nào đó sẽ tạo ra mối họa diệt vong cho quốc gia chúng ta!”
Ngay từ đầu, chúng trưởng lão đã không thích nữ nhân mà Huyền Nguyên dẫn đến gặp bọn họ, nên bọn họ chưa từng biểu hiện một chút thái độ hữu hảo nào, bây giờ nghe Lâm U Vũ nói thế, thì ánh mắt của bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Trong mắt bọn họ đều chứa đầy sự cảnh giác và nghi ngờ....
“Vương! Nữ nhân này lai lịch không rõ, còn dẫn đến đại nạn cho quốc gia chúng ta....” Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Vì thế, ngài mau đuổi ả ta đi đi, từ nay về sau, không được bước chân vào đây nửa bước!”