Edit: Sahara
Máu tuy đã ngừng chảy, nhưng ngũ tạng lục phủ trọng thương quá nặng không thể lành nổi.
“Các người lui ra!” Dù bị thương rất nặng, nhưng Hồng Loan vẫn gượng đứng dậy, nàng đẩy Hồng Lăng qua một bên: “Bây giờ, lập tức, đi ngay!”
Đi?
Chuyện này là không thể!
Nhưng để Tần gia đưa người Vân gia đi ngay trước mặt nàng, vậy nàng còn mặt mũi nào đối diện với Lạc Phong nữa?
“Loan Nhi!” Hồng Lăng muốn ngăn, tiếc là Hồng Loan đã lao tới trước mặt đám người Tần gia rồi.
“Hửm?” Nam nhân kia vô cùng kinh ngạc: “Trúng một đòn vừa rồi của ta mà vẫn có thể sống?”
Hồng Loan không trả lời, chỉ hơi nheo mắt....
Cuồng phong chợt nổi, trong nháy mắt, khí thế trên người Hồng Loan đột ngột tăng cao, mái tóc đen dài vũ động mạnh mẽ trong cuồng phong.
Đừng nói là đám người Tần gia đang đứng gần Hồng Loan nhất, ngay cả mấy người Vân lão gia tử cũng phát hiện hơi thở Hồng Loan có điểm không đúng.
“Hồng Loan cô nương, mau dừng tay!” Mặt mày Ninh Hân tái đi, nàng cả kinh, vội vã hét lớn.
“Loan Nhi!”
Bước chân Hồng Lăng lảo đảo, mấy lần muốn tiến tới gần con gái nhưng đều bị cuồng phong quanh người Hồng Loan thổi bay. Ông chỉ có thể đứng đó nhìn con gái đứng giữa gió lốc....
“Ngươi.....” Nam nhân kia càng kinh ngạc hơn, hắn cắn răng nhìn hồng y nữ tử trước mặt, hỏi: “Ngươi đã dùng bí thuật gì để tăng thực lực?”
Hồng Loan ngước đôi mắt phượng chứa cái nhìn lạnh băng lên, đợi khi cuồng phong quanh người lặng xuống, nàng mới tiến về phía đám người Tần gia.
“Trong khoảng thời gian qua, ta tình cờ gặp được kỳ ngộ giúp ta đột phá Thần Linh Giả, bí pháp này là ta thu hoạch được trong lần kỳ ngộ đó....”
Thế nhưng, cái giá phải trả sau khi sử dụng bí pháp này.... Rất đắt!
Có điều, nàng không hối hận!
Hồng Loan tiến tới ngày càng gần, thì ánh mắt nam nhân kia ngày càng lạnh hơn. Hắn ta quát lớn: “Lên cho ta! Giết chết ả!”
Đám cường giả Tần gia lập tức hồi thần, lập tức xông về phía Hồng Loan.
Rầm!
Quanh người Hồng Loan lại nổi lên cuồng phong, đám người Tần gia xông về phía nàng đều bị gió lốc thổi bay đi, bọn chúng chật vật ngã xuống đất, nôn máu không ngừng.
“Ta đã nói rồi, chỉ cần Hồng Loan ta chưa chết, các người đừng hòng động đến một sợi tóc của Vân gia.”
“Hồng Loan_ta, nói được làm được!”
Hồng Loan chậm rãi nâng tay lên.
Nam nhân kia vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không biết Hồng Loan định làm gì? Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì lòng bàn tay Hồng Loan chợt xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa kia càng lúc càng cháy dữ dội, nháy mắt đã phóng đến trước mắt đám người Tần gia...
Phừng!
Ngọn lửa mãnh liệt cắn nuốt cả người nam nhân kia. Bên trong ngọn lửa không ngừng vang lên tiếng hét đau đớn khôn cùng của hắn ta.
Hồng Loan chao đảo, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống.
Ngay khoảnh khắc Hồng Loan ngã xuống, lực lượng trong người cũng biến mất. Hồng Loan bây giờ như diều đứt dây, trông thật yếu ớt.
“Loan Nhi!” Hồng Lăng bước nhanh tới cạnh Hồng Loan, nắm lấy tay con gái mình, nói: “Con... Hà tất gì....?”
Hồng Loan mỉm cười: “Ít nhất con cũng đã giữ tròn lời hứa!”
Có lẽ cảm nhận được hơi thở Hồng Loan càng ngày càng yếu, Vân lão gia tử vội vàng lấy hết linh dược trong nhẫn không gian ra, sắc mặt vô cùng nôn nóng.
“Đây là tất cả linh dược cháu gái ta để lại, mau cho Hồng Loan cô nương ăn đi.”