Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1151: Chương 1151: Thân phận của Cơ Cửu Thiên (1)




Edit: Sahara

Sau khi lời kia vừa dứt, trên người Vân Lạc Phong liền dâng lên sát khí nồng đậm, bao trùm về phía Lâm U.

Lâm U cũng cảm nhận được, Vân Lạc Phong đã thật sự động sát tâm.

Nha đầu này, căn bản là hoàn toàn không thèm để Cơ gia vào mắt. Quan trọng hơn là, tánh mạng của mình trong mắt của ả, có cũng như không!

Dưới tình thế bị ép không còn sự lựa chọn nào khác, Lâm U chỉ có thể ôm oán hận mà giải trừ cấm chế của nhẫn không gian, ánh mắt lão ta đầy căm phẫn nhìn trừng trừng về phía Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong phất tay một cái, một quyển trục* từ trong nhẫn không gian của Lâm U liền xuất hiện trong tay Vân Lạc Phong.

(*quyển trục: cuộn giấy dài, hai đầu có gắn hai thanh gỗ hoặc chỉ gắn 1 đầu, rồi cuộn lại. Hình dung dễ hiểu hơn chút chính là các cuộn giấy mà mấy ninja thường ngậm trong miệng ấy!)

Vân Lạc Phong đưa quyển trục cho Thanh Sương công chúa, nói: “Làm phiền cô đối chiếu đáp án giúp ta!”

Thanh Sương công chúa nhìn Vân Lạc Phong lấy quyển trục từ trong nhẫn không gian của Lâm U ra, lại nghe thêm lời Vân Lạc Phong vừa nói, bất chợt hơi ngây người, nhưng ngay sau đó trong mắt liền lóe lên một tia sáng hiểu rõ, Thanh Sương nhận lấy quyển trục rồi đi nhanh về phía bức tượng dán các câu hỏi.

Thanh Sương công chúa mở quyển trục ra, đối chiếu các đáp án trên quyển trục với các câu trả lời của Vân Lạc Phong, càng đối chiếu, Thanh Sương càng khiếp sợ, thần sắc khó tin càng lúc càng lộ rõ.

“Hai mươi đáp án..... Đều đúng!”

Xác suất chính xác.... Mười phần!

Chẳng trách sắc mặt của Thanh Sương công chúa lại khiếp sợ đến thế!

Lâm U gian lận đến mức này quả thật là quá đáng giận mà! Tất cả câu trả lời của Vân Lạc Phong rõ ràng đều đúng hết, thậm chí còn tỉ mỉ kỹ càng hơn đáp án trên quyển trục này, vậy mà lão ta lại có thể trơ mắt nói dối rằng xác suất sai của Vân Lạc Phong là chín phần.

Chuyện như thế này bảo người từ trước đến giờ luôn ghét ác như thù như Thanh Sương công chúa làm sao mà nhịn được?

Sự chấn động vừa rồi còn chưa dứt, thì mọi người xung quanh lại nhận lấy sự chấn động mới còn mãnh liệt hơn.

“Hai mươi câu trả lời đều đúng hết? Vậy tại sao lúc nãy Lâm U lại phán quyết nữ nhân này trả lời sai hết mười tám câu?”

“Đây rõ ràng là công báo tư thù rồi còn gì! Đại hội y sư do Cơ gia tổ chức, vậy mà lại không hề công bằng chút nào!”

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người chung quanh đều tập trung lên người Lâm U.

Mặc cho ai cũng không thể nào ngờ được, dưới tình huống thế này mà Lâm U lại có thể làm ra hành vi gian lận như thế.

“Ha ha!”

Lâm U cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, lão ta búng búng tay, phủi đi mấy hạt bụi dính trên áo, trên khuôn mặt già nua bỗng xẹt qua một tia trào phúng: “Vân Lạc Phong, cho dù ngươi có trả lời đúng thì thế nào? Linh hồn Chi Quả ở trong tay ta, là do ta làm chủ, ta không cho ngươi, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào lấy được nó!”

Lâm U chẳng thèm để Vân Lạc Phong vào mắt!

Có Cơ gia làm hậu thuẫn, lão ta cần gì phải kiêng kỵ một Y Tháp nho nhỏ?

Phịch!

Vân Lạc Phong đột ngột giơ chân lên một lần nữa, đá thật mạnh vào ngực của Lâm U.

Một cước này, Vân Lạc Phong dùng lực rất lớn, ai cũng có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn, tiếp theo, mọi người liền nhìn thấy đạo thân ảnh già nua kia bay thẳng, văng ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.

Lâm U nôn từng ngụm từng ngụm máu tươi, đôi con ngươi ngập tràn huyết quang gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.

Tĩnh lặng.....

Toàn bộ đại sảnh lúc này là một mảnh an tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn Vân Lạc Phong chăm chú đến nỗi không dám chớp mắt, hiển nhiên là đã bị Vân Lạc Phong làm cho ngạc nhiên không thôi.

Lâm U đúng là đã gian lận, nhưng tốt xấu gì lão ta cũng là người của Cơ gia.

Vân Lạc Phong vậy mà lại dám cả gan động thủ với lão ta?

An Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: “Lúc trước, thời điểm diễn ra đại hội tranh tài chư quốc cũng giống như thế này, Vân cô nương đúng là không để cho bản thân mình chịu chút thiệt thòi nào! Ai đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy đều trả lại như thế gắp ngàn vạn lần!”

Thanh Sương công chúa lại không nói gì cả, cứ lẳng lặng mà nhìn Vân Lạc Phong.

Đáy mắt của Thanh Sương công chúa thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng, tiếp đó thì khóe môi cũng khẽ cong lên.

Có lẽ.... Cô thật sự là không có nhìn lầm người!

Nữ tử này quả thật là rất đặc biệt!

“Vân Lạc Phong! Ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!” Lâm U nghiến răng nghiến lợi, cất lời oán hận: “Sau này, ngươi chắc chắn sẽ không thể nào có được kết cục tốt!”

“Ta có kết cục tốt hay không, sợ là ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào biết được!”

Vân Lạc Phong dẫm mạnh chân lên ngực Lâm U, rũ mắt nhìn xuống lão ta, như cười như không mà nói: “Lâm U, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi cứ cố tình muốn đối địch cùng ta! Đời này của Vân Lạc Phong ta cái gì cũng có thể chịu, chỉ duy nhất không chịu thiệt mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.