Edit: Sahara
Lão gia tử trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
“Ý... Ý của con là.... Chỉ trong vòng hai năm nay, con từ một phế vật không thể tu luyện mà đột phá lên đến một Thiên Linh Giả?”
Hai năm, chỉ có hai năm mà thoát thai hoán cốt*, từ một phế vật mà biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất, đây là biến thái đến mức nào kia chứ?
(*thoát thai hoán cốt: thay đổi một cách triệt để từ trong ra ngoài)
“Đúng vậy!” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “mà nguyên nhân của tất cả những thay đổi này, là bởi vì con gặp được Tiểu Mạch! Hắn sống đã rất lâu, cũng biết được rất nhiều thứ, bao gồm luôn cả việc làm sao giúp con bài trừ đi thể chất phế vật của bản thân trước kia!”
Vân Lạc Phong nói chính là sự thật.
Nếu như không có phương thuốc của Tiểu Mạch lúc trước, Vân Lạc Phong cô làm sao mà cởi bỏ được hai chữ phế vật đã đeo trên lưng bao nhiêu năm qua.
Tuy nhiên, có rất nhiều chuyện cô vẫn không thể nói cho lão gia tử biết được.
Ví dụ như, xuyên không....
Cũng như là bí mật của dược điền!
Cái miệng của lão gia tử há to mãi mà không sao khép lại được. Ông còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Vân Lạc Phong, nhưng đến cuối cùng lại không có câu hỏi nào thốt ra khỏi miệng được!
Mặc kệ đi, dù sao nó cũng vẫn là cháu gái bảo bối nhà mình, chỉ một điều này là đã đủ rồi!
“Phong nhi, gia gia cũng chỉ có một câu muốn nói với con!” lão gia tử đứng dậy khỏi mặt đất, thái độ kiên định mà nói: “ta mặc kệ Tiểu Mạch có phải là con ruột của con hay không? Cũng mặc kệ nó đã sống bao nhiêu năm rồi, ta chỉ biết một điều, nó chính là chắt ngoại của ta!”
Đối với Tiểu Mạch, lão gia tử xác thực là yêu thích từ nội tâm, cho dù hắn không phải là con ruột của Vân Lạc Phong thì lão gia tử cũng sẽ xem hắn như cháu cố ruột mà đối đãi.
“Chuyện này thì tùy người!” Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người nhìn lại Tiểu Mạch: “sau này không cần gọi ta là mẫu thân nữa, còn nữa, phải hứa là tuyệt đối không được hù dọa lão gia tử nữa!”
Tiểu Mạch le le lưỡi, cười hì hì mà nói: “chủ nhân, ta quên mất ông cố cũng ở chỗ này, cho nên mới không cẩn thận dọa cả ông ấy, sau này, chỗ nào có mặt của ông cố, ta tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện dọa người thế này nữa đâu!”
Tiểu Mạch trái một tiếng ông cố, phải một tiếng ông cố, làm lão gia tử nghe mà cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái! Chợt, ông lại nhìn không được mà dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
“Hai đứa con khi nào thì mới chịu cho ta ôm cháu hả?”
“Cái này.....” Vân Lạc Phong sờ sờ cánh mũi: “vẫn còn phải đợi....”
“Bao lâu?”
Lão gia tử trừng lớn hai mắt, hỏi.
“Đại khái.... Là chờ đến khi con đột phá đến Tôn Linh Giả!”
“Cái gì?” lão gia tử tức giận mà nhảy dựng lên: “chờ ngươi đột phá đến Tôn Linh Giả? Vậy ta cần phải chờ bao nhiêu lâu nữa hả? Ta mặc kệ, ta muốn lập tức ẫm cháu! Hai người các ngươi lập tức thành thân sinh con cho ta!”
Không phải có một từ gọi là tiểu lão hài sao? Người già một khi tùy hứng, đúng là ngang ngược không ai dỗ được!
“Người yên tâm!” Vân Tiêu vươn tay ra kéo Vân Lạc Phong vào lòng mình, rũ mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành kia: “chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Vân lão ngài giao cho!”
“Cái gì gọi là Vân lão? Con hẳn nên gọi ta một tiếng gia gia mới đúng!”
Lão gia tử đối diện với Vân Lạc Phong thì trừng mắt thổi râu phì phì, xoay qua nhìn Vân Tiêu thì gương mặt già của ông lại cười tươi như hoa mới nở.
Cái này làm cho trong lòng Vân Lạc Phong không khỏi phải cảm thấy hoài nghi, Vân Tiêu có phải mới chính là cháu ruột của lão gia tử nhà mình hay không, còn cô... Hẳn là được nhặt về!
Nếu không, thái độ đối với cả hai sao lại kém nhau như trời với đất thế kia?
Tuy nhiên, nghe lão gia tử nói vậy, thần sắc của Vân Tiêu lại thoáng có chút cứng đờ lại.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có người thân, đặc biệt là gia gia! Cho nên, hai chữ này đối với hắn mà nói, rất khó mở miệng mà gọi.
Vân Lạc Phong liếc nhìn Vân Tiêu, rồi lại nhìn đến lão gia tử, cô đang muốn nói vài lời giúp Vân Tiêu, thì trong khoảnh khắc này, bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp khàn khàn của Vân Tiêu.
“Gia gia....”
Ngữ khí của Vân Tiêu, còn mang theo một chút ngượng ngùng xấu hổ, hiển nhiên là còn chưa thích ứng được với cách xưng hô này.
“Ha ha...” lão gia tử thì lại cảm thấy rất sảng khoái mà cười lớn: “hai chữ gia gia này đúng là làm cho ta nghe rất thoải mái!”