Edit: Sahara
****Chương này Sa tặng cho penny nhà chúng ta
_ cám ơn đã đồng hành cùng Sa từ ngày đầu Sa edit đến tận bây giờ.
_cũng cám ơn em chia sẽ cùng Sa trong khoảng thời gian Sa buồn.
_lý ra nên cám ơn em từ sớm, nhưng đến giờ mới edit tới chương đặc biệt này. Nên lúc này mới gởi lời cám ơn đến em.
_chúc em luôn vui vẻ và tiếp tục đồng hành cùng Sa hết chặng đường còn lại.
________
Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng màu vàng hiện lên, một sân vốn dĩ trống rỗng đột nhiên lại hiện ra vô số con Tầm Kim Thử, nhìn khí thế phát ra từ trên người những con Tầm Kim Thử kia, khuôn mặt Cốc chủ Huyền Âm Cốc càng thêm biến sắc.
“Sao.... Sao có thể?” Cốc chủ lui về sau vài bước, giọng nói càng thêm run rẩy.
“Mấy con Tầm Kim Thử này đại đa số đều có thực lực Thiên Linh Giả, lại còn có hai con đã đột phá đến Tôn Linh Giả rồi, đây... đây thật sự là Tầm Kim Thử hay sao?”
Ban đầu, trong toàn bộ tộc chuột, cũng chỉ có mỗi mình Trà Sữa và chuột hậu là mạnh nhất mà thôi, nhưng sau khi được nuôi dưỡng bằng linh thảo, linh dược,... Tất cả Tầm Kim Thử đều có tiến bộ vượt bậc, đại đa số đều đã đột phá đến Thiên Linh Giả.
Đây cũng là đội quân lớn mạnh nhất trong tay Vân Lạc Phong.
“Hỏa Hỏa, muội cùng tộc chuột ở đây canh giữ những người này cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép một người nào được tự ý rời đi. Ta phải đi tìm Vân Tiêu!”
Vân Lạc Phong sau khi buông xuống những lời này thì thân mình chợt nhóe lên như một ảo ảnh, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Có lẽ là nhờ vào cảm giác, mà Vân Lạc Phong chỉ một đường đi thẳng là đã đi đến phòng của Vân Tiêu.
Ngay khi Vân Lạc Phong đẩy mở cửa phòng ra, đập vào mắt cô trước tiên là một trương diện mạo tuấn mỹ của nam nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Người kia tựa hồ đang chịu đựng sự thống khổ rất lớn, hai mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại thành một đường.
“Chủ nhân, di chứng sau khi đột phá của Vân Tiêu vẫn còn chưa có tiêu tán, nếu người muốn hắn bình yên vô sự, thì trước tiên phải giúp hắn hoàn thành đột phá, nếu không, cứ tiếp tục thế này, sợ là mạng của Vân Tiêu sẽ phải gặp nguy hiểm.” trong linh hồn, giọng nói rành mạch của Tiểu Mạch chậm rãi vang lên.
Vân Lạc Phong hiểu rõ ý của Tiểu Mạch là gì, hơn nữa cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu không cô cũng sẽ không bất chấp phải gánh chịu hậu quả cực lớn để ép mình đột phá đến Tôn Linh Giả.
“Vân Tiêu, ta tới rồi!”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Tiêu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong mắt hàm chứa một chút ý cười: “Chàng đúng là một tên ngốc mà, âm thầm làm nhiều chuyện như vậy nhưng trước sau cũng không nói một lời nào với ta, lại không chịu cho ta chia sẻ với chàng!”
“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ càng thêm nỗ lực, cho đến một ngày mà ta có thể cùng sánh ngang vai với chàng....”
Vân Lạc Phong cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh băng của Vân Tiêu, bàn tay từ từ cởi bỏ đi y phục trên người nam nhân dưới thân.
Vân Tiêu phảng phất cảm nhận được hơi thở của Vân Lạc Phong, đôi mày kiếm đang nhíu chặt dần dần dãn ra, thần sắc thống khổ trên mặt cũng từ từ biến mất.
Lúc này đây, Vân Lạc Phong lại không có phát hiện ra, từ trên người hai người đều đang phát ra vầng sáng nhàn nhạt, mà hai vầng sáng này lại đang từ từ dung hợp lại với nhau.
“Vân Tiêu, chàng.....”
Thời điểm mà Vân Lạc Phong vừa định thực hiện bước tiếp theo, thì bỗng nhiên lại phát hiện nam nhân đang hôn mê bất tỉnh không biết từ khi nào đã mở bừng hai mắt, cô vừa định hỏi Tiểu Mạch đây là có chuyện gì xảy ra, thì lại bị nam nhân vốn đang nằm dưới người mình lật người lại, hung hăng đem cô đè lại dưới người hắn ta.
Vân Tiêu dùng sức mà hôn mạnh lên môi Vân Lạc Phong, trong đôi mắt đen sâu hút đã không còn một chút gì ôn nhu của trước kia, ngược lại đang bị che lấp bởi một tầng sương mù mông lung....
Lúc này, Vân Lạc Phong mới kịp phản ứng lại.
Người này.... hoàn toàn chưa có tỉnh lại, di chứng đột phá của công pháp cũng chưa có biến mất.
Mà hành động này của chàng là do lực lượng song tu điều khiển, khiến cho thân thể chàng có thể tự cử động, cho nên, tất cả phản ứng hiện giờ của Vân Tiêu đều xuất phát từ bản năng.
Hít!!!
Một cơn đau từ hạ thân truyền tới, đau đến mức khiến Vân Lạc Phong cắn mạnh vào bả vai của Vân Tiêu: “Vân Tiêu, chàng mau cút khỏi người ta cho ta!”
Vân Tiêu không hề dừng lại, chỉ là động tác của hắn trong vô thức trở nên chậm chạp mà nhẹ nhàng hơn, cho dù trong tình huống không còn tỉnh táo như hiện tại, thì trong lòng của Vân Tiêu cũng chỉ toàn là Vân Lạc Phong.
Cái bản năng sợ hãi bản thân không cẩn thận sẽ làm đau Vân Lạc Phong đã ăn sâu vào xương tủy từ lâu...
Không thể không nói, hiệu quả của lần đầu tiên song tu đúng là rất mãnh liệt, Vân Lạc Phong vừa mới đột phá Tôn Linh Giả xong, dưới sự ra sức vận động của Vân Tiêu, lại đột phá thêm lần nữa...