Edit: Sahara
“Nếu như các ngươi còn đi theo ta nữa, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo!” Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hai cái đuôi đầy cảnh cáo, sau đó mới xoay người tiếp tục đi ra ngoài khu rừng.
Tiểu cô nương xinh xắn ngừng lại, rũ mi mắt xuống, trong mắt lại bắt đầu rưng rưng.
“Tử Hạo ca ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nữ nhân hư kia khẳng định là sẽ không chịu tha cho muội!”
Thiếu niên vỗ vỗ ngực, cất lời thề như thiết thạch*: “Tiểu thư, người yên tâm, chỉ cần một ngày có An Tử Hạo ở đây, ta sẽ không để cho người phải chịu bất cứ nguy hiểm gì.”
(*thiết thạch: sắt đá. Trước chữ thiết thạch có chữ như hoặc những từ chỉ phép so sánh thì nghĩa của nó sẽ là........ cứng/vững/chắc/kiên định như sắt đá. Vd: tâm như thiết thạch tức là lòng vững như sắt đá, lòng dạ kiên định.)
“Tử Hạo ca ca, là muội không tốt, đã làm liên lụy tới huynh.” tiểu cô nương xinh xắn lau đi nước mắt trên mặt: “Nếu không phải tại muội, huynh cũng không cần theo muội trốn chui trốn nhủi thế này.”
“Tiểu thư, bảo vệ người là chức trách của ta, ta sẽ không để cho người gặp nguy hiểm.”
“Tử Hạo ca ca, kỳ thực muội có điều không hiểu, tại sao vừa rồi huynh lại một mực dẫn muội đi theo vị cô nương kia?” tiểu cô nương xinh xắn nghiêng đầu hỏi, trong mắt ngập tràn sự tò mò.
Thiếu niên trầm ngâm nửa ngày: “Thứ nhất là bởi vì thực lực của vị cô nương kia rất mạnh, ta đoán ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Linh Giả. Thứ hai.... Người có nhìn thấy miếng ngọc bội mà vị cô nương ấy đeo bên hông hay không?”
Tiểu cô nương xinh xắn gật đầu: “Muội có thấy, trên miếng ngọc bội của vị cô nương kia có khắc một chữ Quân.”
“Tiểu thư, chẳng lẽ người còn không biết cái chữ này có ý nghĩa gì hay sao? Ở Thất Châu Đại Lục này, chỉ có một người họ Quân duy nhất, người ấy chính là châu chủ của Linh Châu!”
_____
Trong rừng rậm.
Vân Lạc Phong nhìn thấy hai người kia không còn đi theo mình nữa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Rốt cuộc cũng quẳng được hai người bọn họ.”
Không biết có phải vận khí của Vân Lạc Phong quá kém hay không, cô chỉ vừa mới đặt chân tới Thất Châu Đại Lục thôi thì đã gặp phải chuyện như thế rồi.
Đầu tiên là bị người ta hiểu lầm thành sát thủ, sau đó, hai kẻ hiểu lầm mình còn một mực bám sát theo sau....
“Chủ nhân, ta cảm thấy vị tiểu cô nương kia lớn lên cũng không tệ!” từ trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói của Tiểu Mạch.
Vân Lạc Phong khẽ nhướng cao một bên mày: “Ngươi đã có tiểu Bạch rồi, còn muốn nhớ thương tới người khác?”
“Chủ nhân, ý của ta là, có thể đem tiểu cô nương kia làm tức phụ cho Tiểu Thụ.” Tiểu Mạch cười tủm tỉm nói.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu cười: “Vẫn là bỏ đi! Vừa rồi ngươi nghe thấy hai người bọn họ nói gì sao? Đứa bé gái kia đang bị người ta đuổi giết, trước khi chúng ta chưa biết được thực lực của kẻ đuổi giết họ ra sao, thì tốt nhất là đừng nên có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.”
Cô không sợ phiền phức, cũng không sợ nguy hiểm......
Thế nhưng, cô lại không muốn vì một người xa lạ mà để bản thân rơi vào hiểm cảnh.
“Chủ nhân, ta cảm thấy việc chúng ta cần ưu tiên làm hiện giờ, chính là đi tìm Linh Hồn Chi Quả, dù trước đó đã lấy được một quả Linh Hồn Chi Quả từ trong tay Cơ gia, nhưng tính ra vẫn chưa đủ để chữa lành cho tiểu Bạch, chúng ta cần tìm được nhiều Linh Hồn Chi Quả hơn nữa.”
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta lập tức xuất phát.”
Vân Lạc Phong hoạt động hai bả vai một chút, trong đôi mắt đang hơi híp lại chợt lóe lên một tia sáng.
Bên ngoài khu rừng, là một tòa thành cổ.
Tại cổng thành có rất nhiều người đang xếp thành một hàng dài thật dài.
Sau khi Vân Lạc Phong đi tới gần, nhìn một hàng dài trước mặt mà không khỏi phải cau mày lại, tự mình lẩm bẩm: “Trong thành đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại có nhiều người tập trung ở đây thế này?”
Đứng ở phía trước Vân Lạc Phong là một người thanh niên, sau khi hắn ta nghe thấy lời nói lẩm bẩm của Vân Lạc Phong, liền nhịn không được mà quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
“Ngươi không biết có chuyện gì xảy ra thì đến đây góp vui làm gì? Sắp tới đây chính là ngày học viện Tây Châu chiêu sinh, cho nên hiện tại mọi người mới tới đây để báo danh.”
Học viện?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, ở dị thế đại lục này mà cũng có học viện tồn tại?
“Không biết học viện này có những chỗ nào đặc biệt vậy?” Vân Lạc Phong chần chừ nửa ngày, không ngại làm kẻ dưới học hỏi mà mở miệng hỏi người kia.