Edit: Sahara
Vương Tuấn Phi ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt từ lúc ban đầu ngạc nhiên của hắn bây giờ biến thành tái nhợt, ánh mắt đầy hoảng sợ mà nhìn hồng y nữ tử.
Vừa rồi nàng ta mới nói cái gì?
Lỗ tai của mình xác thật là không xuất hiện vấn đề?
Hồng y nữ tử cười lạnh một tiếng, nàng không thèm để ý đến Vương Tuấn Phi, mà cất bước đi thẳng về phía Vân Lạc Phong đang đứng trên hành lang.
Hồ Li vừa mới đánh lui hết kẻ địch trước mặt, bất thình lình nhìn thấy hồng y nữ tử đang nghênh diện đi tới, làm hắn sợ đến mức cả người run rẩy, suýt chút nữa là không thể cầm chắc lấy kiếm trong tay.
“Ngươi..... Sao ngươi lại tới đây?” trong mắt Hồ Li chứa đầy kinh hoảng, nội tâm thầm kêu rên không thôi.
Vốn tưởng rằng Đông Châu to lớn như thế, dù thế nào cũng sẽ không gặp được kẻ điên này, ai ngờ..... Vậy mà vẫn nhìn thấy nàng ta ở nơi đây!
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hồng y nữ tử chưa từng dừng lại trên người của Hồ Li, tầm mắt của nàng ta vẫn luôn nhìn về phía Vân Lạc Phong, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Vân Lạc Phong?”
Vân Lạc Phong cũng dừng lại động tác, khuôn mặt đầy tà khí chăm chú nhìn hồng y nữ tử vừa xuất hiện trước mặt mình.
“Đệ nhất thiên tài của học viện Tây Châu, Hồng Loan?”
Hồng Loan cười: “Đệ nhất thiên tài? Trước khi ngươi xuất hiện, ta xác thật là có thể đảm đương cái danh hào này! Nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy, cái danh hào này càng thích hợp với ngươi hơn! Vân Lạc Phong, đối với ngươi, ta đã nghe danh từ sớm, lại càng muốn xem một chút thực lực của ngươi hơn, không biết ngươi có đồng ý đánh một trận với ta không?”
Có vài trận chiến, đã định sẵn là không có biện pháp né tránh!
“Được!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên: “Ta đồng ý khiêu chiến của ngươi!”
Xôn xao....
Bàn tay trắng trẻo của hồng y nữ tử giơ lên, một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trong tay nàng.
Từ lúc bắt đầu, nàng chưa từng xem thường thực lực của Vân Lạc Phong, cho nên, nàng cũng không có khách sáo, mà triển khai công kích về phía Vân Lạc Phong trước.
Kiếm phong sắc bén lóe lên, cửa phòng trong khách điếm cũng bị ảnh hưởng mà đều sập xuống hết, hóa thành một mảnh phế tích.
Vân Lạc Phong cũng không có bất luận chần chừ gì, lập tức nghênh đón lấy đòn tấn công của đối phương.
“Xong rồi, xong rồi, khách điếm của ta!”
Ông chủ khách điếm nhìn hai người đánh nhau, liền khóc rống lên không thôi, biểu tình kia so với chết cha chết mẹ còn bi thương hơn nhiều.
Lão giả khẽ cau mày, lạnh lùng quét mắt nhìn qua ông chủ khách điếm, rồi móc từ trong ống tay áo ra một tấm ngân phiếu mà ném cho ông ta.
“Phủ châu chủ của chúng ta mua lại khách điếm này, mặc cho tiểu thư nhà ta phá hoại! Những người không liên quan mau chóng rời khỏi đây ngay!”
Ông chủ khách điếm vốn vì khách điếm của mình bị hủy hoại mà đang thương tâm muốn chết, ai ngờ người của phủ châu chủ lại hào phóng như vậy, tùy tiện ra tay thì đã đưa ra ngân phiếu một vạn lượng rồi. Ông chủ khách điếm mang ơn đội nghĩa, liên tục nói lời cảm tạ rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Ánh mắt Vương Tuấn Kiệt hơi đổi, tính toán thừa dịp hỗn loạn mà lén lút rời khỏi đây, chỉ tiếc, chân hắn vừa mới bước ra ngoài, thì đã bị một bàn tay duỗi tới từ phía sau lưng, dùng sức túm chặt lấy vạt áo của hắn.
“Ngươi còn chưa đi được!”
Vương Tuấn Kiệt hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, cười mỉa mà nói: “Vị đại nhân này, tục ngữ nói người không biết không có tội, ta cũng không biết đại tiểu thư của các người là người của học viện Tây Châu, cho nên.....”
Lão giả quét mắt lạnh về phía Vương Tuấn Kiệt, trong mắt ông ta ẩn chứa sát khí làm nội tâm Vương Tuấn Kiệt phải run lên, vội vàng ngậm miệng lại, thành thành thật thật mà ở lại trong khách điếm, không dám rời khỏi nửa bước.
Rầm!
Hành lang sập xuống, hai người từ trên hành lang rơi xuống dưới đại sảnh, kiếm khí như hồng, đấu đá lung tung, bàn ghế đều bị xốc bay trên mặt đất, khắp nơi là một mảnh hổn độn.
Hồng y nữ tử lui về sau hai bước, đứng thẳng bên trong bụi đất bay đầy trời, một đôi mắt phượng câu người nhẹ nhàng nheo lại, môi đỏ khẽ gợi lên một độ cong khí phách.
“Vân Lạc Phong, ngươi không sử dụng hết thực lực chân chính của ngươi!”
=== ======....=== ========