Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 751: Chương 751: Thiên tài Tuyệt Thiên (1)




Edit: Sahara

Khi đã đến sát lá chắn, Lâm Nguyên dừng lại hít sâu một hơi, ánh mắt lúc này mới lộ ra vẻ ngưng trọng.

Lúc này đây, khuôn mặt tiếu lệ kiều diễm của nữ tử kia hiện lên trong đầu của Lâm Nguyên, khiến cho nội tâm ông ta vô cùng kích động.

Chỉ cần phá vỡ cái là chắn này là ông ta có thể gặp được tình nhân trong mộng của mình!

Ầm!!!

Lâm Nguyên vận linh lực trên người tạo thành một cổ lực lượng mạnh mẽ bao lấy nắm đấm của mình, rồi đánh mạnh một cái lên lá chắn kia, tức thì, từ lá chắn cũng phát ra một cổ lực lượng cường hãn, làm tăng thêm sức mạnh cho một quyền của Lâm Nguyên rồi phản hết tất cả lại lên mình của ông ta.

Nhìn thấy một màn này, vài người trong đám đông bắt đầu cất tiếng nhạo báng: “Lâm Nguyên, ngươi không phải nói rằng đây chỉ là một đạo phong ấn thôi sao? Ngữ khí vừa rồi của ngươi còn rất coi thường nữa kìa mà. Bây giờ xem ra ngươi không hề có cái bản lĩnh để phá vỡ phong ấn này. Vậy ngươi còn có tư cách gì coi thường, còn có tư cách gì mà càn rỡ như vậy nữa hả?”

Khuôn mặt của Lâm Nguyên đen lại, ông ta bò dậy khỏi mặt đất, tiếp tục nhắm vào cái lá chắn kia....

Một quyền nữa ầm ầm đánh tới, quyền phong sắc bén, tựa như một tòa cự sơn*.

(*cự = đại = lớn. Cự sơn = núi lớn)

Tuy nhiên kết quả mà ông ta nhận được lại chẳng có gì thay đổi. Phong ấn vẫn nguyên vẹn, còn ông ta thì một lần nữa văng ngược ra xa.

“Không thể nào!” biểu cảm trên mặt Lâm Nguyên thập phần ngạc nhiên: “ta đã dùng toàn lực để tấn công, theo lý thì phong ấn này phải bị phá vỡ ngay lập tức, tại sao nó vẫn không hề suy suyễn một chút nào là sao?”

Nghĩ rồi lại nghĩ, càng nghĩ thì sắc mặt của Lâm Nguyên càng thêm trắng bệch.

“Xem ra tên ngụy quân tử Lâm Nguyên này một chút tác dụng cũng không có!” Long Phi thất vọng lắc lắc đầu: “sớm biết ông ta vô dụng như vậy, còn không bằng giải quyết ông ta ngay từ đầu cho rồi!”

Ánh mắt Lâm Nguyên chợt tối xuống, lạnh giọng nói: “trong tất cả những người ở đây, chỉ có ta là có hiểu biết chút ít về phong ấn, biết được chỗ nào của phong ấn là yếu nhất, hiện tại, ngay cả ta mà còn không giải được phong ấn, thì trong số các ngươi còn có kẻ nào có thể giải được phong ấn này chứ?”

Long Phi bỗng thấy tức giận, trợn mắt mà trừng Lâm Nguyên.

Đúng ngay lúc này, Tô Tranh lại đột nhiên đứng thẳng người dậy, sau đó điên cuồng lao vào bên trong phong ấn.

Từng quyền từng quyền của Tô Tranh không ngừng đánh lên cái lá chắn kia, khóe mắt như muốn nứt toác ra, hai mắt ngập tràn tơ máu.

“Sư thúc!”

Trông thấy bộ dạng điên cuồng của Tô Tranh, sắc mặt của Long Phi đại biến, lao nhanh tới muốn ngăn cản hành động của Tô Tranh, chỉ là, Long Phi còn chưa kịp tới gần Tô Tranh thì Tô Tranh đã quay đầu lại quát lớn với Long Phi.

“Ngươi cút ngay cho ta! Ta nhất định phải vào được bên trong cái phong ấn chết tiệt này, đồng tộc của ta tất cả đều ở bên trong, ta sao có thể một mình trốn tránh ở bên ngoài!”

Đáng tiếc, dù Tô Tranh là thú vương, thực lực cường đại nhưng cũng chưa đủ để làm đối thủ của phong ấn kia. Mỗi lần Tô Tranh đánh một quyền lên lá chắn, thì đều bị phản lực đánh ngược trở về, khiến bản thân không ngừng nôn ra máu.

Nhưng dù như vậy, Tô Tranh vẫn không có ngừng lại hành động của mình....

Hốc mắt Long Phi bỗng đỏ ửng...

Đừng thấy sư thúc nhà hắn bình thường không đứng đắn một chút nào, dù gặp phải trắc trở lớn ra sao cũng không ngăn được sư thúc đi trêu chọc con gái nhà lành.

Nhưng mà, tình cảm mà sư thúc dành cho các thú vương khác, là xuất phát từ nội tâm, vô cùng chân thành.

Với Tô Tranh, hiện tại huynh đệ tỷ muội của hắn ta đều đang rơi vào hiểm cảnh, thì hắn sao có thể một mình tiêu dao tự tại bên ngoài cho được? Dù không thể cứu được đồng tộc của mình, hắn cũng muốn cùng bọn họ đồng sinh cộng tử!

Đây cũng chính là cảm nhận của Long Phi về sư thúc nhà mình.

Một tên lưu manh háo sắc lại vô sỉ, nhưng cũng là một anh hùng đáng được người khác tôn kính!

“Sư thúc, con và người cùng tấn công! Dù có phải bị phong ấn này phản phệ cho tan xương nát thịt, thì Long Phi con cũng nhất quyết không lùi bước!”

Thần sắc Long Phi vô cùng kiên định, bước từng bước vững chắc về phía cái lá chắn kia.

Nếu như ngay cả chủ tử cũng không có biện pháp, vậy thì có lẽ là do ý trời đã định, thật sự không còn người nào có thể cứu được sư phụ nữa rồi!

Nếu đã như vậy, thì Long Phi hắn sẽ cùng sống cùng chết với mọi người!

Thấy Tô Tranh và Long Phi đã hạ quyết tâm liều chết đến cùng, Vân Lạc Phong khẽ rũ mi xuống, dùng linh hồn truyền âm mà hỏi Tiểu Mạch: “Tiểu Mạch, ngươi có biện pháp nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.