Edit: Sahara
“Gia chủ, ngài còn muốn giấu giếm chúng ta tới khi nào nữa chứ? Ngày đó, ngài đơn độc ở cùng Vân Lạc Phong trong vườn hoa đào của Trầm gia, lại phân phó cho ám vệ canh giữ bên ngoài, hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào được tiến vào nửa bước! Đó còn chưa đủ để chứng minh ngài cùng Vân Lạc Phong đang làm những chuyện xấu hổ không dám nhìn mặt người khác hay sao?”
Trầm Điền bày ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, biểu tình kia giống như là một trưởng bối đang cố hết sức khuyên bảo con cháu của mình có thể quay trở về đường ngay lẽ phải.
“A?” Trầm Ngọc Khanh cười lạnh một tiếng: “ta và Vân Lạc Phong làm ra chuyện không thể nhìn mặt người khác? Tại sao bản thân ta lại không biết? Trầm Điền, ngươi thật đúng là làm cho ta cảm thấy quá thất vọng rồi!”
Trầm Ngọc Khanh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “thật ra, ta còn hy vọng Vân Lạc Phong chịu câu dẫn ta! Đáng tiếc, cô ấy đã thành thân sinh con mất rồi, nguyện vọng của bổn gia chủ đã định sẵn là vô vọng rồi!”
“Cái gì?” tdTrầm Điền khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “cô ta đã thành thân sinh con? Vậy tại sao Đường Duyệt lại nói là con của cô ta là được sinh cùng với dã nam nhân bên ngoài?”
Đường Duyệt... Rốt cuộc thì cái đứa đồ đệ này còn gạt ông ta bao nhiêu chuyện nữa đây?
“Không thể nào!”
Đường Duyệt gắt gao lắc lắc đầu không ngừng: “Vân Lạc Phong căn bản là không có thành thân, con của ả rõ ràng là một đứa con hoang..... “
Trầm Ngọc Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Duyệt, một cái liếc mắt này, như là lưỡi kiếm đâm xuyên qua người cô ta, khiến cô ta đau đớn không thôi.
“Ý của ngươi là bổn gia chủ đang nói dối?”
Ngữ khí hiện tại của Trầm Ngọc Khanh không còn chút gì ôn hòa, mà lạnh lẽo tựa như hàn băng ngàn năm vậy.
Đường Duyệt cắn chặt môi mình, không dám nói thêm tiếng nào nữa, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, nếu ánh mắt có thể giết người, thì hẳn là Vân Lạc Phong đã chết dưới ánh mắt của Đường Duyệt hơn ngàn vạn lần mất rồi.
“Đường Duyệt!”
Trầm Điền tức giận quay sang tát cho Đường Duyệt một cái, quát lên: “ngươi cả gan dám lừa gạt ta?”
Đường Duyệt đưa tay lên che lấy nửa bên mặt sưng đỏ năm dấu tay của mình, sự ngoan độc trong mắt càng nồng đậm hơn.
“Gia chủ, ta thật sự không biết Vân Lạc Phong đã thành thân sinh con, hơn nữa, là ta chính mắt nhìn thấy các người ở trong vườn hoa đào, cho nên mới....”
Trầm Điền cố ý nhấn mạnh ba chữ vườn hoa đào, tựa hồ muốn Trầm Ngọc Khanh phải cho ông ta một lời giải thích.
“Ngươi thật sự muốn biết?” ánh mắt Trầm Ngọc Khanh vẫn thản nhiên như cũ: “được, ta có thể nói cho ngươi biết! Vân Lạc Phong là y sư mà ta mời đến chữa bệnh cho ta, cô ấy đến Trầm gia cũng là do ta chấp thuận!”
Trầm Điền tức thì liền ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngốc hỏi: “gia chủ, ngài đang nói, cô ta là y sư mà ngài mời đến để chữa bệnh? Sao có thể thế được? Vân Lạc Phong kia chỉ là một con tiểu nha đầu, cho dù biết y thuật thì cũng có thể cao minh đến đâu được chứ?”
“Không sai, y thuật của Vân Lạc Phong đúng là chẳng cao minh được bao nhiêu. Nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho Thiên Nhai muốn bái cô ấy làm sư phụ mà thôi!”
Khóe môi Trầm Ngọc Khanh chợt kéo ra một độ cong chế giễu.
Ngươi không phải nói y thuật của Vân Lạc Phong không cao minh hay sao? Nếu y thuật của Vân Lạc Phong thật sự không cao minh, Thiên Nhai còn có thể mặt dày mày dạn đeo bám đòi bái cô ấy làm sư phụ à?
Cả người Trầm Điền như hóa đá tại chỗ, biểu tình ngây dại như kẻ ngốc. Ông ta biết Trầm Ngọc Khanh trước giờ chưa từng nói dối, nếu Trầm Ngọc Khanh đã nói như vậy thì đó chắc chắn là sự thật.
Nói cách khác, tiểu nha đầu trước mặt này thật sự là sư phụ của Thiên Nhai.
Vân Lạc Phong cũng là lần đầu tiên cảm thấy, tên tuổi của Thiên Nhai lại vang dội đến nhường này. Ngay cả đệ nhất thế lực của thành Hoàng Tuyền là Trầm gia mà còn phải khiếp sợ khi nghe thấy tên của Thiên Nhai.
“Tại sao?” cả người Đường Duyệt lúc này cứ run lên bần bậc, đáy mắt ngập tràn sự hoảng sợ: “tại sao biểu ca lại không có nói những chuyện này với ta? Hắn rõ ràng nói với ta là Vân Lạc Phong đã quyến rũ Thiên Nhai, cho nên Thiên Nhai mới trợ giúp cô ta tiêu diệt Thiên gia mà!”
“Phì...”
Lâm Nhược Bạch không nhịn được mà phì cười ra tiếng: “sư phụ ta vừa mới cho ngươi lời khuyên rồi còn gì, bảo các ngươi cẩn thận, đừng để bị người ta lợi dụng xong rồi vứt đi, kết quả thì sao, ngươi còn một hai nói tốt cho biểu ca của ngươi! Chặc chặc, ta thật không thể nào tưởng tượng được, bằng vào đầu óc ngu như heo thế kia mà đám người của Thiên Võ Các các ngươi còn có thể sống được tới tận bây giờ, quả thật đúng là kỳ tích mà...”
____ HẾT QUYỀN 3_____