Nữ tử lục y không ngờ tới dưới sự tấn công của mình mà Vân Lạc Phong còn có thể đứng lên, trong mắt nàng ta xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Ngươi không giống với những người mà ta từng gặp, đáng tiếc, con người vẫn mãi là con người!”
Con người là sinh vật tham lam vô độ, ích kỷ, tàn nhẫn, độc ác, âm hiểm vô cùng!
“Quên đi!”
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Vân Lạc Phong, nữ tử lục y bỗng phất tay một cái, giọng nói có phần thả lỏng: “Ta không cần ngươi ở lại nơi này cùng truyền nhân của tộc ta, bây giờ ngươi có thể đi! Nhưng mà ta hy vọng ngươi phân rõ giới hạn với truyền nhân của tộc ta, sau này không được gặp lại!”
Vân Lạc Phong đứng thẳng lưng trước mặt nữ tử lục y, trên mặt lộ rõ vẻ kiên định.
“Là ta đưa tiểu Bạch đến nơi này, cho nên ta nhất định phải đưa nàng ấy đi!”
“Hừ!” Nữ tử lục y hừ lạnh: “Ta đã cho ngươi một con đường sống mà ngươi lại không biết tốt xấu, vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi biết được kết cục của việc đắc tội ta ra sao.”
Soạt soạt!
Nữ tử lục y nâng cao tay, vô số nhanh cây từ bốn phương tám hướng vụt tới, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Mấy nhánh cây này giống như du long, chi chuyển linh hoạt, toàn thân màu xanh biếc đầy sức sống, nhanh chóng tập kích về phía Vân Lạc Phong.
“Chủ nhân, cẩn thận!”
Tiểu Mạch cẩn thận đặt Lâm Nhược Bạch xuống đất, sau đó liều lĩnh phóng tới bên cạnh Vân Lạc Phong, hai mắt hắn ngập tràn lửa giận, ngọn lửa phẫn nộ trên người cũng bốc cháy.
Nhưng mà...
Khi hắn sắp tới được trước mặt Vân Lạc Phong thì tất cả các nhánh cây tấn công Vân Lạc Phong còn đang tràn đầy sức sống bỗng nhiên khô héo rũ rượi, mềm oặt rũ xuống.
Nữ tử lục y cực kỳ hoảng sợ, nàng ta lui về sau mấy bước, con ngươi màu xanh gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Bỗng một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, trong khoảnh khắc, một tiểu nam hài mặc áo gấm xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Tiểu nam hài này trắng trẻo đáng yêu, nhưng lúc này trong đôi mắt to tròn lại ngập tràn sát khí, hoàn toàn không còn chút ngây ngô trong sáng gì giống trước kia. Giờ phút này, tiểu nam hài như một ác ma nhỏ vừa tắm trong máu, khí thế trên người khiến người ta phải sợ hãi.
“Chỉ một thụ nhân nho nhỏ cũng dám bắt nạt mẫu thân ta?”
Nam hài nói gằn từng chữ, mỗi chữ đều mang theo sát khí.
Đừng thấy tiểu tử này này dùng dáng vẻ của một đứa con nít ngây thơ trong sáng ở bên cạnh Vân Lạc Phong mà lầm.
Ngươi cũng đừng quên thân phận của nó.
Tiểu tử này không phải loài người! Cũng không thuộc về linh thú, nó là một cái cây hóa hình người, quan trọng hơn là, cái cây này còn tồn tại đến hơn ngàn năm rồi, chẳng qua là vì trọng thương cho nên mới bị hóa lại thành hạt giống.
Một cái cây tràn đầy sát phạt thì sao có thể ngây thơ trong sáng giống như những đứa trẻ bình thường?
Nó mới thật sự là sự tồn tại nguy hiểm nhất bên cạnh Vân Lạc Phong.
Dưới sự hoảng loạn, nữ tử lục y lại chỉ huy các nhánh cây tấn công Vân Lạc Phong lần nữa.
Nhưng một giây tiếp theo, cả người nàng ta đều ngây dại.
Các nhánh cây vốn phải tấn công Vân Lạc Phong lại chuyển hướng, quay đầu phải công về phía nàng ta.
Bất ngờ không kịp phòng bị, xiêm y của nữ tử lục y bị nhánh cây đâm rách, nhánh cây bén nhọn cứa qua da thịt, làm máu tươi chảy ra.
Cũng may năng lực hồi phục của cây Sinh Mệnh rất mạnh, cho nên sau khi bị thương, miệng vết thương của nàng ta được một tầng ánh sáng màu xanh biếc bao phủ, sau đó dần dần hồi phục thương thế.
Nhưng mà lúc này nữ tử lục y đâu rảnh để ý đến vết thương, ánh mắt khiếp sợ của nàng ta dán chặt vào Tiểu Thụ, vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Sao... Sao lại như vậy? Chúng ta cùng là thụ nhân, sao ngươi lại có thể điều khiển cây của ta? Trừ khi, trừ khi ngươi là....”