Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1934: Chương 1934: Tiến đến Phong Vân Thành (3)




Edit: Sahara

Một kẻ chỉ biết ăn chơi, ham mê tửu sắc mà cũng có thể thống nhất tứ quốc?

Nếu thật vậy thì trên đời này không còn tồn tại hai chữ phế vật nữa rồi!

Tề Linh lười nói chuyện với Tề Vũ, bởi vì hắn phát hiện hai người Vân Lạc Phong và Kỳ Tô đã đến rồi.

Tuy nhiên......

Phía sau hai người họ còn có một thiếu niên đi theo.

Hai người đi trước trông rất ung dung thoải mái, nhưng thiếu niên phía sau thì trên người vác đầy tay nải, gương mặt tuấn mỹ hiện đầy uất ức.

(*Sa: Sa cảm thấy nhân vật Mặc Thiên Thành rất tội nghiệp, không ghét nhân vật này nổi.)

Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, đi đường hết sức khó khăn, làm cho ai nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác không đành lòng.

“Vân cô nương, cô không có nhẫn không gian à?” Tề Linh nhìn thiếu niên vác bao lớn bao nhỏ, rồi lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.

Dựa vào thực lực của Vân Lạc Phong mà nói, không thể nào không có nhẫn không gian được.

Vân Lạc Phong nhún vai: “Hắn thích rèn luyện thân thể, ta không đành lòng từ chối hắn, cho nên đồng ý để hắn vác tay nải.”

Vẻ mặt Mặc Thiên Thành càng thêm ai oán, nhưng hắn biết, Vân Lạc Phong muốn dùng cách này để làm hắn nản lòng.

Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng được như ý muốn.

Khóe miệng Tề Linh giật giật hai cái, thích rèn luyện thân thể? Hắn chưa từng thấy có ai dùng cách này để rèn luyện thân thể.

“Hừ!” Mặt mày Tề Vũ đen như đít nồi, hừ lạnh: “Nghèo chính là nghèo, hà tất viện cớ? Nhẫn không gian cũng không có, không ngờ ngươi lại nghèo đến như vậy!”

Vân Lạc Phong nhướng mày, chuyển mắt nhìn về phía Tề Vũ: “Sao hả? Ngươi không cần cả tay trái?”

Một câu uy hiếp thành công làm sắc mặt Tề Vũ đại biến, có lẽ nhớ tới chỗ đáng sợ của Vân Lạc Phong nên hắn vội vàng im miệng.

Hắn sợ người này lại một lần nữa một lời không hợp liền động thủ.

Đã vậy, ả ta động thủ với hắn, mà phụ hoàng còn không bắt ả, ngay cả mẫu phi cũng khuyên mình nên ít tiếp xúc với ả ta.

Nhưng mà, hắn rất không cam lòng!

Rất không cam lòng chịu thua!

“Ngươi cứ đợi đó!”

Hung tợn ném lại một câu, Tề Vũ lập tức dẫn theo thủ hạ của hắn rời khỏi cửa thành.

Sau khi Tề Vũ đi rồi, Tề Linh mới nói: “Vân cô nương, chúng ta cũng nên xuất phát thôi!”

“Được!” Vân Lạc Phong gật đầu: “Đi thôi!”

Dứt lời, nàng phất tay áo, dẫn đầu rời khỏi cửa thành.

Đoàn người Vân Lạc Phong không hề hay biết, ở phía sau bọn họ có một đôi mắt âm độc lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

“Chính là tiện nhân kia đả thương con ta?” Một người phụ nữ siết chặt khăn tay, suýt chút nữa là xé rách luôn nó, đôi mắt bà ta ác độc mà âm ngoan, nhìn chằm chằm đoàn người Vân Lạc Phong đang rời đi.

“Hồi bẩm nương nương, đúng là cô gái kia đả thương tam hoàng tử!”

“Hừ! Bổn cung tạm thời không lấy mạng ả, chờ sau khi hoàng nhi ta thống nhất bốn nước rồi mới giết chết ả ta!” Quý phi hất cằm: “Truyền lệnh bổn cung, phái các cao thủ hoàng tộc ngụy trang thành cường đạo chặng đường đoàn người của Tề Linh. Nhưng bảo họ trước đừng động vào Tề Linh và cô gái kia, chỉ cần giết bộ hạ của Tề Linh là được. Để Tề Linh và cô gái kia đơn độc đến Phong Vân Thành.”

Dù sớm biết Tề Linh không có khả năng thắng, nhưng quý phi vẫn muốn Tề Linh thua thật thảm hại. Đối với trận tranh bá tứ quốc mà nói, đội quân đi theo là cực kỳ quan trọng.

Nếu không có đội quân riêng, thì dù ngươi có mạnh cách mấy, cũng không tài nào chiến thắng được.

Nghĩ đến đấy, hai mắt quý phi lóe lên tia sáng lạnh, khóe môi nở nụ cười âm trầm.

____________

Từ Thiên Tề Quốc đến Phong Vân Thành đường xá xa xôi, dọc đường đi còn phải đi qua nhiều đường núi hung hiểm.

Cũng may lần này người mà Tề Linh mang theo toàn bộ đều là tinh anh, căn bản không cần Vân Lạc Phong động thủ, những nguy hiểm kia đều bị thuộc hạ Tề Linh đánh tan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.