Edit: Sahara
Trong khi nói những lời này, bước chân của Diệp Kỳ cũng dần dần tiến gần về phía Tiết Nhu Nhi.
“Kỳ Kỳ!” thần sắc Tiết Nhu Nhi lúc này đã có chút hoảng loạn: “muội không tin tưởng tỷ sao?”
Diệp Kỳ lại cười lạnh thêm một tiếng: “ha ha ha, ta không tin tưởng ngươi? Ta làm sao lại không tin tưởng ngươi? Chính bởi vì ta tin tưởng ngươi, mới khiến đại ca đối với ta càng ngày càng lạnh tâm! Cũng chính vì tin tưởng ngươi, mà ta bị ngươi lợi dụng hết lần này đến lần khác! Đại ca nói rất đúng, loại người giống như ta, đã bị người ta đem bán mà còn giúp họ đếm tiền!”
Hiện giờ, mỗi một lời mà Diệp Kỳ nói, đều là nói bằng giọng điệu tuyệt vọng, hiển nhiên là bởi vì bị người mình tín nhiệm nhất lừa dối mà đau lòng.
“Tiết Nhu Nhi, ngươi không cần phải giảo biện làm gì nữa! Nếu như người điều tra chuyện này là đại ca, nhị ca hay là nhị tẩu, ta chắc chắn sẽ còn tin tưởng ngươi! Nhưng lần này lại là do nghĩa phụ nghĩa mẫu ta đích thân phái người đi điều tra, ngươi bảo ta làm sao còn tiếp tục tin ngươi được nữa đây?” Diệp Kỳ lạnh lùng cười, nói.
“Hơn nữa, ta cũng còn nhớ rõ, trưa hôm nay, lúc ta gặp ngươi, trên người ngươi còn dính một ít rơm, bây giờ ngẫm lại, mấy cọng rơm ấy chính là chứng cứ phạm tội của ngươi!”
Tiết Nhu Nhi chán nản, uể oải xuống dưới, cô ta hiểu, bây giờ có giải thích, tranh cãi thế nào đi nữa cũng đều vô dụng mà thôi.
Đột nhiên, Tiết Nhu Nhi cười phá lên, tiếng cười kia nghe thê lương, lại như âm thanh của quỷ khóc sói gào, phiêu đãng trong gió đêm.
“Phải! Là do ta làm thì sao hả? Vận mệnh của ta bi thảm như vậy! Phụ thân không cần ta, ta phải cùng mẫu thân bệnh nặng của mình nương tựa nhau mà sống! Mấy năm qua, ta vì muốn trở lại Tiết gia mà phải nổ lực như thế nào, các ngươi có biết không?”
“Chỉ cần có thể trở thành thê tử của Vân Tiêu, ta sẽ lập tức có được sự che chở của Diệp phu nhân, đến lúc đó, Tiết gia sẽ phải dùng kiệu tám người khiên mà cầu xin ta trở về!”
“Nếu không phải vận mệnh như thế, ta cần gì phải làm ra những loại chuyện thế này? Há, Diệp Kỳ! Nói thật, ta rất hâm mộ ngươi! Rõ ràng là ngươi không cha không mẹ, nhưng lại may mắn được Diệp gia thu dưỡng. Còn ta, tại sao ta lại không có được vận khí tốt như vậy?”
Mãi đến tận bây giờ, khi không còn cách nào chối tội được nữa, Tiết Nhu Nhi lại đem hết tội lỗi của mình đổ thừa cho vận mệnh.
Một chút cũng không hề ngẫm nghĩ lại hành vi của chính mình!
Diệp Kỳ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau mới từ từ mở ra: “nghĩa mẫu, con đã nói, nếu Tiết Nhu Nhi thật sự vu oan cho Hỏa Hỏa, bất luận là chém hay giết, con cũng tuyệt đối không vì cô ta mà cầu xin một chữ!”
“Mạch nhi, đưa muội muội con trở về đi!” Quân Phượng Linh than nhẹ một tiếng: “chuyện kế tiếp, mẫu thân sẽ xử lý!”
“Dạ!”
Diệp Hi Mạch nhìn Diệp Kỳ: “đi thôi!”
Trải qua chuyện hôm nay, Diệp Hi Mạch biết Diệp Kỳ chắc chắn sẽ có biến hóa, sẽ không còn là một người ngu ngốc dễ dàng tin tưởng người khác như trước đây nữa.
“Kỳ Kỳ!”
Tiết Nhu Nhi hoảng loạn, vươn tay ra muốn bắt lấy Diệp Kỳ: “muội đừng đi! Tỷ biết sai rồi! Tỷ thật sự biết sai rồi! Tỷ còn chưa muốn chết! Cầu xin muội đừng bỏ rơi tỷ!”
Nếu là trước kia, Diệp Kỳ chắc chắn sẽ ở lại cầu tình cho Tiết Nhu Nhi, nhưng hiện tại, bước chân của Diệp Kỳ không hề có bất kỳ do dự chần chừ nào, một đường đi theo Diệp Hi Mạch rời khỏi nơi này...
“Phong nhi!” Quân Phượng Linh mỉm cười nhìn sang Vân Lạc Phong: “con muốn xử trí tiện nhân này thế nào?”
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm mình: “ả muốn câu dẫn nam nhân của con, vậy chứng tỏ ả rất thèm khát nam nhân! Có lẽ thanh lâu sẽ thỏa mãn được sự thèm khát của ả!”
“Được!”
Quân Phượng Linh hạ ngay quyết định: “tuy là đã mất một cánh tay, nhưng dung mạo không bị ảnh hưởng, có lẽ cũng bán được mấy chục lượng bạc!”
Vừa nghe những người này muốn bán mình vào thanh lâu, Tiết Nhu Nhi liền giãy giụa không ngừng, chỉ là cô ta còn chưa giãy giụa được hai cái thì đã bị Diệp Cảnh Thần ra tay phế đi thực lực.
“Người đâu! Đem ả tiện nhân này bán cho Túy Hoa Lâu, thuận tiện nói cho ma ma Túy Hoa Lâu biết, chăm sóc cho ả thật tốt!”