Edit: Sahara
**** vâng chương mong đợi của các bạn bức xúc với bạch liên hoa cuối cùng đã tới!!!!
____
Chưởng lực của Quân Phượng Linh quá lớn, trực tiếp dọa cho Tiết Nhu Nhi phát ngốc. Trong đôi mắt ngập tràn sương nước của Tiết Nhu Nhi hiện đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu, ngơ ngác mà nhìn một thân hồng y của Quân Phượng Linh.
Mẹ chồng nàng dâu, vốn dĩ là kẻ địch trời sinh, bởi vì họ đều có cùng một nam nhân yêu thương....
Vì vậy mà trước đây, mẫu thân của Tiết Nhu Nhi luôn cùng nội tổ mẫu xảy ra tranh cãi gay gắt chỉ vì phụ thân cô ta mà thôi, đến cuối cùng, mẫu thân cô ta còn bị đuổi khỏi gia tộc.
Hiện tại, nếu không phải bởi vì biết Tiết Nhu Nhi cô nắm chắc có thể trở thành con dâu của Diệp gia, phụ thân và gia tộc cũng sẽ không đồng ý một lần nữa nạp tên cô ta vào gia phả.
Cho nên, một mẹ chồng lại hết mực bảo vệ con dâu mình như Quân Phượng Linh, Tiết Nhu Nhi lần đầu tiên mới được nhìn thấy!
Càng khiến Tiết Nhu Nhi lo lắng hơn chính là, người được bảo vệ kia lại không phải là cô ta!
Tiết Nhu Nhi theo bản năng cắn cắn môi mình, rũ hàng mi thật thấp che đi một mảnh ngoan độc trong mắt. Rất lâu sau, cô ta mới bình ổn lại được tâm trạng, lúc ngẩng mặt lên lại là một mảnh điềm đạm đáng yêu như cũ, nhỏ nhẹ nói.
“Xin lỗi, là ta mạo muội! Loại người có gia cảnh giống như ta, sao lại có thể được người ta tiếp nhận! Các người yên tâm, sau này ta sẽ không đến Diệp trạch nữa, cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt Diệp Kỳ.”
Nói xong, Tiết Nhu Nhi quay sang nhìn Diệp Kỳ một cái, cái nhìn kia mang theo một chút giãy giụa, một chút không đành lòng, rồi lại làm ra vẻ rất bất đắc dĩ tựa như là bị ép buộc mà phải hạ quyết định như vậy, cuối cùng cô ta quay đầu đi thẳng ra hướng ngoại viện.
“Nhu Nhi!” Diệp Kỳ vội vàng gọi lớn một tiếng, ánh mắt ngập tràn sự nôn nóng, nhưng cô cũng biết nghĩa mẫu không thích Tiết Nhu Nhi, cho nên không dám mở miệng cầu tình cho Tiết Nhu Nhi.
“Chậm đã!”
Bỗng nhiên, một giọng nói tà khí bất thình lình vang lên, làm cho chân Tiết Nhu Nhi mới bước được nửa bước liền khựng lại.
“Phong nhi?” Quân Phượng Linh nhìn Vân Lạc Phong đầy khó hiểu: “có phải con có chuyện gì muốn nói không?”
“Mẹ, mẹ chắc cũng biết tính con, con là người trời sinh rất bênh vực người mình! Hỏa Hỏa nếu đã là người của con thì con tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào vu oan cho muội ấy!” Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt, trong mắt lóe lên từng tia sáng tà khí: “vì vậy, một khi cô ta đã dám bước chân vào Diệp trạch thì đừng mong có thể rời đi!”
Thân mình Tiết Nhu Nhi chợt cứng đờ, từ từ quay người lại nhìn Vân Lạc Phong, sắc mặt trắng bệch: “Cô... Cô nói lời này là có ý gì? Lúc ấy ta đang ở trong tửu lâu, Kỳ Kỳ có thể làm chứng cho ta! Khi ấy là có người đến báo tin, cho nên ta mới biết nhà mình đã xảy ra chuyện không may! Huống chi, việc một tiểu cô nương mặc y phục màu đỏ xuất hiện gần nhà ta cũng là do người khác nhìn thấy rồi nói lại, ta trước sau vẫn luôn tin Hỏa Hỏa không có làm mà!”
Diệp Kỳ gật đầu, xác nhận lời Tiết Nhu Nhi: “lời Nhu Nhi tỷ nói là thật, ta có thể làm chứng, trước đó Nhu Nhi tỷ thật sự cũng không tin là Hỏa Hỏa làm!”
“Kỳ kỳ!” Quân Phượng Linh nhíu chặt mày, quát một tiếng cho Diệp Kỳ im miệng, rồi mới quay sang nhìn Vân Lạc Phong: “Phong nhi, con làm rất đúng! Hỏa Hỏa không thể vô duyên vô cớ chịu oan uổng được! Vì vậy, mẹ ủng hộ quyết định của con!”
Vân Lạc Phong tà tà cong lên khóe môi: “nếu đã như vậy, thì cứ giữ Tiết Nhu Nhi lại Diệp trạch, cũng coi như cho cô ta được toại nguyện. Con sẽ cho người đi điều tra chân tướng việc này ngay lập tức!”
Ý chính là, Tiết Nhu Nhi sẽ bị giam lỏng tại Diệp trạch cho đến khi nào Vân Lạc Phong điều tra rõ chân tướng rồi thì cô ta mới được thả.
Tuy nhiên, chỉ có bản thân Tiết Nhu Nhi mới biết được chân tướng thật sự là như thế nào!
Cô ta khẽ rũ mi: “ta không có vu oan cho Hỏa Hỏa, chỉ là thông qua sự miêu tả của người chứng kiến mới đến đây chứng thực mọi chuyện mà thôi! Có lẽ là do tiểu cô nương kia có vóc dáng tương tự Hỏa Hỏa cũng không chừng! Thế nhưng, nếu các người đều hoài nghi ta, vậy thì ta sẽ lưu lại đây! Ta tin tưởng Diệp phu nhân sẽ trả sự trong sạch lại cho ta, tuyệt đối không để ai kia cố ý vu oan hãm hại ta!”
Sắc mặt Quân Phượng Linh trầm xuống, con nha đầu này đến giờ mà còn dám vô sỉ như thế, dám dùng lời nói ám chỉ Vân Lạc Phong hãm hại ả?