Edit: Sahara
Lâm Nhược Bạch cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng mình, đôi con ngươi vẫn là một mảnh đỏ tươi như máu, nhưng trên mặt của cô lúc này đã không còn là thần sắc vô cảm như vừa rồi nữa, mà dưới ánh sáng mặt trời bao phủ này, khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lâm Nhược Bạch như phát ra một tầng ánh sáng ấm áp.
“Vừa rồi muội nói, muội muốn gia nhập Y Tháp?”
Duyên nhi nghiêm túc gật mạnh đầu: “Y Tháp đều là người tốt, tam đại gia tộc đều là người xấu, muội muốn gia nhập Y Tháp, đánh người xấu!”
Lúc này đây, phụ nhân lại không hề ngăn cản Duyên nhi.
Cho dù phụ nhân có ngốc hơn đi nữa, cũng xem hiểu được tình cảnh trước mắt là gì.
Con gái nhà mình chẳng qua chỉ nói tam đại gia tộc có vài câu, thì những người ra vẻ đạo mạo kia liền hạ sát chiêu với nó, nếu không nhờ có vị tiểu cô nương của Y Tháp này liều chết cứu giúp, thì có lẽ con gái và mình đã phải âm dương cách biệt rồi.
Lâm Nhược Bạch cười, nụ cười của cô lộ ra từng tia sáng sáng ngời, lóa mắt, nhưng lại khiến người ta không cách nào dời mắt đi được.
“Nhớ kỹ lời nói hôm nay của muội, Y Tháp tùy thời hoan nghênh muội gia nhập!”
“Cô nương..... “ phụ nhân bước tới trước, đỡ lấy thân mình của Lâm Nhược Bạch: “Đa tạ cô đã cứu mạng con gái của ta!”
Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: “Cô bé là một hạt giống tốt, từ từ bồi dưỡng, sau này có thể sẽ trở thành một thuộc hạ đắc lực bên cạnh sư phụ ta! Ta sẽ không để Y Tháp mất đi một hạt giống tốt như vậy, nếu như lần này ta không chết, ta nhất định sẽ nói vài câu đề cử trước mặt sư phụ, để cho cô bé tiến vào Y Tháp học tập!”
Khụ khụ!
Lâm Nhược Bạch ho hai tiếng, nôn ra hai ngụm máu, thân mình cô có chút nhũn ra, từ từ ngã xuống mặt đất.
“Tiểu tỷ tỷ... “
Duyên nhi òa một tiếng khóc rống lên, bé muốn đỡ lấy người của Lâm Nhược Bạch, đáng tiếc sức lực lại không đủ, chỉ có thể để cả người Lâm Nhược Bạch ngã xuống đất.
“Đem con nha đầu này về cho ta!” pháo hôi lão giả hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
Thân mình phụ nhân run lên, cô ta đang định nói gì đó, thì Duyên nhi đã đứng dậy khỏi mặt đất, thân hình nho nhỏ đứng che chắn ở trước mặt Lâm Nhược Bạch.
“Mấy người xấu xa các ngươi, không được ức hiếp tiểu tỷ tỷ!”
Ánh mắt của pháo hôi lão giả trầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngươi không thấy rằng nha đầu này đã ma hóa hay sao? Nó là một tai họa, chúng ta là đang vì dân trừ hại!”
Vốn dĩ nhóm quần chúng đều hùa theo mấy tổ trưởng lão, nhưng lúc này bọn họ lại không hề thốt ra một chữ nào đả kích Lâm Nhược Bạch nữa, tất cả đều nhất trí giữ im lặng.
Âu gia chủ lại không có sự kiên nhẫn tốt như vậy, ông ta đi lên phía trước, nhấc cả người Duyên nhi lên mà hung hăng ném ra xa, sau đó lại vác cả người Lâm Nhược Bạch lên vai, nói: “Chúng ta đi!”
“Oa....!”
Duyên nhi vừa mới được phụ nhân bế lên khỏi mặt đất, liền trông thấy thân ảnh của Lâm Nhược Bạch bị khiên đi, ngay lập tức liền khóc òa lên, bé không ngừng giẫy giụa muốn đứng xuống đất, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lâm Nhược Bạch bị mang đi....
“Tiểu cô nương!” Nam Cung Lam đứng dậy, khuôn mặt thanh lệ khẽ gợi lên một nụ cười: “Muội đừng để bị người nào đó gạt, nữ nhân kia không phải là người tốt lành gì đâu!”
Phi!
Phụ nhân gắt gao ôm chặt lấy con gái mình, hướng về mặt của Nam Cung Lam mà nhổ một ngụm nước miếng.
“Cô nương ấy không phải người tốt gì? Vậy các ngươi là người tốt à? Con gái ta chẳng qua chỉ nói người của tam đại gia tộc các ngươi có vài câu, các ngươi liền muốn giết người rồi! Cô nương ấy vốn dĩ là không có thua, nếu không phải vì cứu con gái của ta, cô ấy làm sao lại bị các ngươi đánh trúng? Nói đến cùng, rốt cuộc thì ai mới không phải là người tốt lành gì hả?”
Sắc mặt Nam Cung Lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn vị phụ nhân kia.
Cô ta vừa định mở miệng, thì những giọng nói đầy trào phúng từ bên cạnh không ngừng vang lên như thủy triều.
“Ta vốn cho rằng vị cô nương kia thật sự đã ma hóa, khiến cho cô ấy điên cuồng mà giết người, nhưng không ngờ cuối cùng tất cả chúng ta đều hiểu lầm cô ấy!”
“Đúng vậy, nếu không phải người của tam đại gia tộc trêu chọc cô nương kia, cô ấy cũng sẽ không phẫn nộ mà giết người, mà đến cuối cùng, cô ấy lại vì một người không hề liên quan mà để bản thân bị trọng thương như vậy.”