Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1110: Chương 1110: Tiểu Bạch gặp nạn (6)




Edit: Sahara

“Ngươi là..... Thiên Linh Giả cao giai?”

Thiên Linh Giả cao giai?

Người bên cạnh Vân Lạc Phong đều biến thái như vậy sao?

Vừa rồi nếu không phải tâm tình của con nha đầu này đều đặt hết lên gốc cây khô kia, thì mình cũng không thể nào đánh lén nó thành công được.

“Gốc cây khô này là lễ vật mà ta tặng cho sư phụ, các ngươi lại dám phá hủy nó, các ngươi đều đáng chết!”

Ầm!

Sát khí trên người Lâm Nhược Bạch khởi động, linh khí cường đại cuồn cuộn phát ra từ trên đỉnh đầu của cô, dần dần hình thành lốc xoáy.

“Trưởng lão!” Nam Cung Lam cảm nhận được khí thế cường đại trên người Lâm Nhược Bạch, tức khắc liền biến sắc: “Mau cứu ta!”

Lúc này, không chỉ riêng người Nam Cung gia có động thái, mà cả hai đại gia tộc còn lại cũng hướng về phía Lâm Nhược Bạch phát động tấn công.

Phụt!

Một quyền của người nào không biết, đột ngột đánh mạnh vào lưng Lâm Nhược Bạch, làm cả người Lâm Nhược Bạch chúi về phía trước, một ngụm máu tươi theo đó phun ra, nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực.

Mấy vị trưởng lão này ai ai cũng đã đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả, số lượng còn đông như vậy, dù Lâm Nhược Bạch có cường đại hơn, cũng không thể nào ứng phó hết từng này người.

Cho nên, cô chỉ lo tập trung bảo vệ gốc cây khô trong lòng mình.

Hiện tại, xung quanh đây đã có không ít người dừng lại vây xem, bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, biểu tình chỉ có một mảnh nghi hoặc.

Nam Cung Lam vì bảo vệ hình tượng của mình, cất cao giọng nói thanh thúy: “Các vị, nha đầu này là nha hoàn của Nam Cung gia chúng ta, lại dám to gan ăn cắp đồ của Nam Cung gia, cho nên chúng ta mới đến đây bắt nó về!”

Thì ra là thế!

Mọi người nghe Nam Cung Lam nói xong, biểu tình như là đã hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhược Bạch liền tràn đầy khinh bỉ.

“Tiểu cô nương này lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, vậy mà lại có thể làm ra những hành vi trộm cắp cho được, đúng thật tri nhân tri diện bất tri tâm*.”

(*Hai câu đầy đủ là: họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Nghĩa là: vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.

Ý là: nhìn việc hay người nào đó chỉ nhìn thấy được vẻ bên ngoài, chứ không biết được sự thật bên trong.)

“Ngay cả đồ của Nam Cung gia mà cũng dám trộm, nha đầu này có phải là chán sống rồi không? Loại tặc tử(*trộm) này đáng bị đem đi thiên đao vạn quả, chết không toàn thây!”

Từng câu từng chữ của những người này cứ như là lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào trong lòng của Lâm Nhược Bạch.

Cô muốn biện giải cho bản thân, nhưng tất cả sức lực đều đã dùng hết để bảo vệ cây khô, thế cho nên, Lâm Nhược Bạch chẳng còn chút sức nào để mở miệng.

Thanh Loan cuối cùng cũng ngã xuống trước mặt Lâm Nhược Bạch.

Cái đuôi hoa lệ bây giờ rách mướp, vết thương chồng chất, máu đỏ tươi trên người Thanh Loan đập vào mắt Lâm Nhược Bạch, dần dần làm cho đôi con ngươi của Lâm Nhược Bạch chuyển sang màu đỏ như máu.

“Ta thấy cái cây này của ta, cũng không cần giữ lại làm gì nữa!”

Nam Cung Lam đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, dùng hết sức mà giật lấy gốc cây khô từ trong tay Lâm Nhược Bạch, nhưng dù cô ta có dùng hết bao nhiêu sức lực, cũng không cách nào giật được bảo bối mà Lâm Nhược Bạch yêu thích.

“Người đâu! Mau chặt hai tay của con nha đầu này cho ta, để ta xem thử nó có buông tay không cho biết!” Nam Cung Lam tức giận nói.

“Dạ, đại tiểu thư!”

Nghe vậy, lập tức có hai thị vệ cầm kiếm đi tới, lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh nắng mặt trời phản xạ lại từng tia sáng lập lòe.

Thanh Loan cố hết sức mở to hai mắt, nhìn về phía khuôn mặt đang dại ra của Lâm Nhược Bạch, miệng chim khẽ hé*: “Chủ nhân, chạy mau, chạy mau!”

(*nguyên văn là môi khẽ nhúc nhích. Nhưng Thanh Loan chưa hóa người, làm gì có môi, nên Sa sửa lại như thế.)

Hai mắt Lâm Nhược Bạch si ngốc mà nhìn Thanh Loan, đáy mắt lóe lên từng tia hồng quang, tựa như màu của máu, lại có chút mê hoặc lòng người.

Cô tự lẩm bẩm một mình, biểu tình thì trước sau vẫn ngây dại như cũ.

“Người muốn cướp đi lễ vật ta tặng cho sư phụ, đều đáng chết!”

“Người đả thương Thanh Loan, cũng đáng chết!”

“Cho nên, tất cả những người này, đều phải chết tại nơi này...”

Ầm!

Một cổ lực lượng cường đại tựa như sóng thần từ trên người Lâm Nhược Bạch được kích động phát ra, trong một cái chớp mắt này, cuồng phong nổi lên dữ dội, nhật nguyệt ảm đạm vô sắc.

Lâm Nhược Bạch đứng thẳng bên trong cuồng phong, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu lúc này chỉ còn lại biểu cảm vô tình, đôi con ngươi đỏ như máu chăm chú nhìn vào đám người trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.