Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 394: Chương 394: Tiểu bạch phản kích (3)




Editor: Tiểu Ly Ly.

Ngụy lão gia tử sửng sốt một chút, cười khổ mà nói: “Tiểu tổ tông của ta, Tiêu Lâm tốt xấu gì cũng là gia chủ Tiêu gia, như vậy có vẻ như không tốt lắm đâu?”

Vừa dứt lời, Lâm Nhược Bạch một phen kéo lấy râu của Ngụy lão gia tử, giọng nói uy hiếp: “Ngụy lão đầu, rốt cuộc người có nghe con hay không? Nếu người không đi bắt hắn, con liền lấy lửa đốt râu người.”

Ngụy lão gia tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn phía Tiêu Lâm, gương mặt già nua mang theo một nụ cười áy náy.

“Tiêu gia chủ, thật sự là xấu hổ, ai bảo ngươi đắc tội với tiểu tổ tông này, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi.”

Nhìn trên mặt Ngụy lão gia tử nở một nụ cười kia, bước chân Tiêu Lâm không tự chủ được lui về phía sau một bước, lạnh giọng quát lớn nói: “Ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng rằng ngươi thân là người đứng đầu tam đại gia tộc Ngụy gia ta liền sợ ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, nếu mà ngươi dám động tới ta, cũng đừng trách ta liên hợp với Lăng gia chống đối với Ngụy gia các ngươi.”

“Ha ha.” Ngụy lão gia tử nhàn nhạt cười hai tiếng, “Ta cũng là không có biện pháp, cũng chỉ có thể mời ngươi khoan dung nhiều một chút.”

Nói xong, bóng dáng già nua của hắn giống như một cơn gió, nhanh chóng xuyên qua phía trước chặn đường hộ vệ, vọt tới trước mặt Tiêu Thần.

Hai người đều là cảnh giới Thiên Linh Giả, nhưng mà, Tiêu Thần chỉ là Thiên Linh Giả trung cấp, mà Ngụy lão gia tử đã đột phá đến Thiên Linh Giả cao cấp! Kém một bậc, sức mạnh có khác, vì vậy, Tiêu Thần chưa kịp có phản ứng lại, bả vai đã bị Ngụy lão gia tử hung hăng đè xuống.

“Tiểu tổ tông, ta đã bắt lấy hắn, ngươi muốn làm gì thì làm cho thỏa thích đi.”

Ngụy lão gia tử mỉm cười quay đầu, nhìn về phía sau Lâm Nhược Bạch nói.

Lâm Nhược Bạch cười âm hiểm, đột nhiên, tay nàng xuất hiện thêm một ngọn lửa, bước chân đi tới dồn ép Tiêu Thần.

Bọn thị vệ Tiêu gia muốn tiến lên ngăn cản Lâm Nhược Bạch, nhưng mà, những người đó còn chưa có đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, quần áo trên người đã bị ngọn lửa trong tay nàng thêu đốt, hoảng sợ vội vàng ném vũ khí xuống, liều mạng muốn dạp tắt ngọn lửa trên người.

“Ngụy Liên Thành, nha đầu này có phải là nữ nhi riêng của ngươi hay không? Ngươi dung túng nàng như vậy?” Tiêu Lâm nhìn thấy Lâm Nhược Bạch đi về phía mình, phẫn nộ rống lớn một tiếng.

Tiểu nha đầu này nhất định là Ngụy lão đầu bên ngoài vụng trộm với người khác sinh ra nữ nhi riêng, nếu không, Ngụy lão gia tử luôn luôn là người công chính vì sao phải làm ra loại chuyện này?

Phụt!

Ngọn lửa trong lòng bàn tay của Lâm Nhược Bạch nháy mắt đã đốt râu của Tiêu Lâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng tràn đầy cao ngạo: “Ngươi mắng ta còn chưa tính, ngay cả sư phụ ta cũng dám mắng! Hôm nay ta sẽ đốt râu của ngươi, lột sạch quần áo của ngươi, lại quăng ra ngoài!”

Cả người của Tiêu Lâm run rẩy, hắn muốn tránh thoát khỏi bàn tay Ngụy lão gia tử, thế nhưng tay đối phương lại ấn hắn chặt chẽ, làm hắn không thể động đậy.

“Ngụy Liên Thành, ngươi cái lão lưu manh này, trộm sinh một đứa nữa nhi riêng, lại có thể dám nói với ta nàng là thân thích của ngươi, nếu chỉ là thân thích ngươi sẽ dung túng nàng như vậy sao?”

Ngụy Liên Thành nhíu chặt mày, trong mắt không còn có áy náy như trước nữa, mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm: “Tiêu Lâm, ngươi đừng quên một chữ, họa là từ ở miệng mà ra.”

“Ha ha.” Tiêu Lâm trào phúng cười hai tiếng: “Thế nào, bí mật trong tay ta rồi hả? Ngươi chính là một lão lưu manh! Vô sỉ hạ lưu!”

Nghe được Tiêu Lâm nói, sắc mặt của Ngụy Liên Thành càng ngày càng trầm: “Tiêu Lâm, mặc kệ hiện tại ngươi nói thế nào, ta chỉ cần ngươi nhớ kỹ một câu, nếu là tiểu tổ tông này thiếu một cộng lông tơ, Tiêu gia này ngươi cũng không muốn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.