Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Vẻ thống khổ trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mộng Kỳ.
“Cha, nhi tử của ả bị dạy thành một con sói mắt trắng, vì giúp nó nên thân con mới sa vào hiểm cảnh, nó lại dùng dáng vẻ ngây thơ vô tội để lừa gạt khiến con rơi vào tay Vân Lạc Phong. Chẳng những ả làm con tàn phế mà còn vu cho con tội ăn cắp! Con thật sự không làm gì cả!”
Giọng nói của nàng ta đã nghẹn ngào, nước mắt thấm đẫm gương mặt.
“Nhưng cũng không phải con ả hư hỏng, nếu đứa bé đó không nghe lệnh ả, chắc chắn ả sẽ ngược đãi nó...”
“Cái gì?”
Diêu Thư giận tím mặt, ông đập một phát xuống bàn, gân xanh trên mặt nổi đầy: “Vân Lạc Phong - nữ nhân này dám tàn nhẫn như vậy sao! Chẳng những ngược đãi hài tử mà còn làm nữ nhi ta bị thương. Mộng Kỳ, con yên tâm, ta nhất định sẽ thay con báo thù này.”
“Cha, con không muốn ả chết quá sớm, con muốn ả phải nếm trải đau đớn như con vậy.”
Diêu Mộng Kỳ rũ mắt xuống, cái nhìn tàn ác bỗng xẹt qua, giọng nói nàng ta lộ rõ nghẹn ngào.
“Bây giờ ta lập tức đi tìm Vân Lạc Phong tính sổ!”
Ánh mắt Diêu Thư u ám, ông không kịp an ủi nữ nhi đã nhanh chóng xông ra ngoài...
……
Dưới bầu trời xanh thẳm, đám người kia đã tan tác.
Vân Lạc Phong định dẫn theo Vân Tiêu vào phòng với mình. Bất thình lình, một giọng nói gấp gáp cất lên từ phía sau.
“Vân cô nương!”
An Tử Hạo thất tha thất thểu chạy tới, bước chân hắn giẫm xuống cực kỳ nôn nóng, tiếng nói như khóc: “Không thấy tiểu thư nhà ta đâu nữa!”
“Không thấy A Lạp Luy đâu nữa?” Phản ứng của Tiểu Mạch còn mãnh liệt hơn Vân Lạc Phong: “Mau lên, chúng ta mau đi tìm nàng!”
Vân Lạc Phong nhìn Tiểu Mạch rồi lại nhìn sang An Tử Hạo.
“Nói ta nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt An Tử Hạo lập tức thay đổi: “Vừa rồi tiểu thư muốn ra ngoài nên ta dẫn nàng đi, nào ngờ trong nháy mắt tiểu thư đã biến mất không thấy tăm hơi! Nếu ta đoán không sai, chắc chắn người ở nơi đó đã tìm được tiểu thư rồi bắt nàng đi! Vân cô nương, xin hãy cứu tiểu thư nhà ta, chỉ cần cô nương cứu giúp, ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Nói xong lời này, An Tử Hạo quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.
Đầu hắn nhanh chóng hóa màu xanh tím, máu từ trên trán chảy xuống.
Vân Lạc Phong là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn chỉ có thể giữ chặt lấy. Ở nơi này, ngoại trừ nàng ra thì không có bất kỳ kẻ nào giúp được hắn.
“Chúng ta đi trước đã, dọc đường ngươi hãy nói tình hình cụ thể cho ta nghe.”
An Tử Hạo ngẩng đầu, nhìn Vân Lạc Phong với vẻ không dám tin.
Dựa theo những gì hắn hiểu về nàng, thiếu nữ này luôn làm người đứng ngoài cuộc mọi chuyện, nàng đồng ý giúp thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn...
Sau khi đám người Vân Lạc Phong rời khỏi, Diêu Thư mới vọt tới gian phòng tu luyện của nàng, nhưng ông ta đã được người khác báo cho biết rằng nàng đã rời khỏi học phủ rồi.
Ngay tức khắc, ông ta giận tím mặt, truyền lệnh rằng trong vòng ngàn dặm phải đuổi giết bằng được Vân Lạc Phong!
…
“Vân cô nương, trước đó tiểu thư nhà ta được gia chủ và phu nhân nhận nuôi, nhưng hai người họ đều đã qua đời. Hiện giờ người thống lĩnh Quý gia là bá phụ và bá mẫu của nàng, bá mẫu kia cũng chính là nữ nhân hư hỏng mà chúng ta thường xuyên nhắc tới. Bà ta bá chiếm tất cả tài sản Quý gia, ngay cả của hồi môn mà năm xưa phu nhân mang theo cũng rơi vào trong tay bà ta.”
Dọc đường đi, An Tử Hạo kể cho Vân Lạc Phong nghe về những chuyện đã qua, sắc mặt hắn đầy vẻ nôn nóng, mặt mày âu sầu.
“Nữ nhân hư hỏng đó thấy tiểu thư lớn lên xinh đẹp nên muốn bán nàng cho người ta làm thiếp, nhưng tiểu thư nhà ta mới có sáu tuổi, bảo nàng đi làm thiếp chẳng khác nào ép nàng vào đường chết sao? Cho nên ta mới đưa tiểu thư chạy thoát, kết quả dưới cơn giận dữ, nữ nhân hư hỏng kia phái sát thủ tới đòi giết bọn ta.”