Edit: Sahara
Huyền Nguyên giơ tay lên ngăn lời nói của vương hậu lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nam tử trên hư không, không biết tại sao, nhưng người nam tử kia lại mơ hồ cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.....
Giống như, chỉ cần hắn ta nhấc tay một cái thôi thì cũng có thể hủy diệt cả quốc gia này.
Ánh mắt của nam nhân kia lãnh khốc đến nỗi bất cận nhân tình*, từ từ lại hóa thành một mảnh ôn nhu, tầm mắt cứ dán chặt về một mảnh hư không ở phía trước, khóe môi cứng nhắc khẽ cong lên một độ cong cực kỳ nhỏ.
(*bất cận nhân tình: không màn tình người.)
Hắn cười rất nhạt, nhạt đến độ gần như không thấy, nhưng dù là vậy thì nụ cười nhợt nhạt kia vẫn đập mạnh vào mắt mọi người.
Điên đảo chúng sinh, quả thật cũng không hề nói quá....
Hắn không cười thì thôi, vừa cười là kinh diễm chúng sinh.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng mà nam tử kia đang nhìn, bởi vì họ muốn biết vì lý do gì mà nam tử này lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất đến như thế.
Giữa lúc mọi người đang căng mắt ra nhìn, thì một bóng dáng trắng như tuyết bỗng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Bạch y của nữ tử trắng hơn cả tuyết, mỹ mạo khuynh thành, một thân tà khí nhưng không kém phần nghiêm nghị, vừa đối lập lại vừa hài hòa một cách khó hiểu với nam tử lãnh khốc kia...
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, không nói rõ được nhu tình mật ý trong đó.
Nam tử khẽ mở rộng đôi tay, hắc y nhẹ bay trong gió, hai mắt hắn ôn nhu nghiêm túc ngắm nhìn bạch y nữ tử đang đứng cách đó không xa, dường như nhìn như vậy thì có thể khắc sâu hình ảnh của đối phương vào trí óc.
Đột nhiên.....
Bạch y nữ tử bất ngờ lao nhanh như điên vào lòng nam tử kia.
Nam tử gắt gao ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của bạch y nữ tử, rồi hôn lên đôi môi của nàng ấy ở ngay giữa không trung.
Ba năm! Một lần từ biệt chính là ba năm! Trong ba năm qua, không có một ai biết được, hắn đã vượt qua như thế nào?
Nếu không phải có niềm tin mãnh liệt vào việc Vân Lạc Phong chưa chết, vậy hắn.... Khẳng định là không thể nào chống đỡ nổi dù chỉ một ngày.
Vương hậu thì đã sợ đến mặt mày tái nhợt.
Vân Lạc Phong không chết? Hơn nữa, nhìn cảnh tượng này, thì chắc hẳn Vân Lạc Phong và nam tử kia chính là một đôi tình nhân. Vậy thì những điều nàng đã làm trước đó có còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Nếu sớm biết Vân Lạc Phong đã có ý trung nhân, thì nàng cần gì phải lao tâm khổ tứ đối phó ả?
Nghĩ vậy, vương hậu chợt cắn môi dưới, cả người khẽ run rẩy.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đôi nam nữ đang ôm hôn nhau giữa không trung, cho nên không có ai phát hiện ra sự bất thường của vương hậu.
“Thực lực của nha đầu này dường như đã xảy ra biến hóa một cách nghiêng trời lệch đất!” Đáy mắt đại trưởng lão hiện lên vẻ kinh ngạc: “Trước đó chúng ta đều đã đoán sai rồi! Người đột phá ở hậu sơn chắc hẳn là nha đầu này!”
Ban đầu, đại trưởng lão không cách nào nhìn rõ được thực lực của Vân Lạc Phong, lúc ấy, đại trưởng lão cũng không thấy cần phải kiêng kỵ Vân Lạc Phong.
Nhưng hôm nay, Vân Lạc Phong lại tạo cho ông một cảm giác cao thâm khó lường.
Quan trọng hơn là trên người Vân Lạc Phong lúc này đã ẩn ẩn hiện hiện phát ra khí thế buộc ông phải kiêng dè.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh Vân Lạc Phong đã đột phá đến cảnh giới Thánh Quân.
“Cuối cùng ta... Cũng gặp lại nàng!”
Giọng nói nam tử mang theo một chút từ tính, còn có chút khàn khàn, tràn ngập sức dụ hoặc.
“Vân Tiêu, ta nhớ chàng!”
Một câu nói lên hết tất cả tâm sự, làm biểu tình của nam tử lại xảy ra biến hóa thần kỳ một lần nữa, hắn ôm chặt người con gái trước mặt, rồi lại dán môi xuống hôn nàng.
Rất lâu sau đó hắn mới chịu hơi buông lỏng nữ tử trong lòng mình, khóe môi khẽ cong lên một chút, diện mạo lãnh khốc lúc này giống như một tảng băng vừa hòa tan, đôi mắt đen nhánh chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng của bạch y nữ tử mà thôi.
“Chủ mẫu, rốt cuộc thì ta cũng gặp được người rồi! Người còn đẹp hơn so với tưởng tượng của ta nữa!”
Sâu nhỏ trên đầu vai Vân Tiêu ngo ngoe ngóc đầu dậy, cất tiếng nịnh bợ lấy lòng Vân Lạc Phong.