Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 461: Chương 461: Tính sổ (5)




Editor: QR2 – diendanlequydon

Lục Dẫn cười lạnh, sau khi quay đầu cũng không nhìn Ninh lão một cái.

“Bởi vì…” Ninh lão hơi ngước mắt, chậm rãi từ trên người Lục Dẫn dời đi, không mặn không nhạt nói: “Bây giờ để cho ngươi chết, quá tiện nghi cho ngươi! Ngươi khinh thường Vân gia như thế, ta để ngươi mở to mắt chó của ngươi nhìn bọn họ làm thế nào bò lên trên đầu Y Thành các ngươi!”

Ngay từ đầu, Ninh lão thật sự ôm suy nghĩ muốn đánh chết Lục Dẫn mới đến, nhưng bây giờ ông lại dừng tay lại.

Mục đích chính là để những người khinh thường Vân gia này, cuối cùng sẽ lâm vào vực sâu tuyệt vọng.

“Ha ha ha!”

Lục Dẫn cuồng tiếu hai tiếng, trên khuôn mặt già nua của hắn đầy máu tươi, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

“Bò lên trên đầu Y Thành chúng ta? Ninh lão, có phải ngươi quá để mắt đế những người đó hay không? Ta nói cho ngươi biết cho dù dùng cả đời, Vân gia bọn họ cũng quyết không có khả năng vượt qua Y Thành!”

Cho dù Vân gia có một Vân Lạc Phong thiên tài như vậy thì như thế nào? Thiên tài cũng chỉ là thiên tài mà thôi, dù gì trên đại lục này thiên tài chết non nhiều đếm không xuể.

Ninh lão hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt già nua xẹt qua ánh sáng lạnh: “Lục Trầm, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì những lời ngươi nói hôm nay mà hối hận.”

Nói xong, ông nhìn Lâm Qua đang đứng bên cạnh, lạnh giọng nói: “Tuy nói hiện tại ta không định giết Lục Dẫn, nhưng mà Y Thành các ngươi vẫn phải trả giá vì hành động của chính mình! Ta nghe nói trong Y Thành dược liệu trân quý nhiều đếm không xuể, đặc biệt trong đó một cây huyết tham (nhân sâm máu), đã sống ngàn năm…”

Đôi mắt Lâm Qua trầm xuống: “Lời này của ngươi có ý gì?”

“Ha hả, ý ta rất đơn giản, ta muốn cây huyết tham kia của Y Thành các ngươi!” Ninh lão khôi phục biểu tình vân đạm phong kinh, lạnh nhạt nói.

“Không được, huyết tham này ta định lấy ra trưng bày ở đại hội y sư ba năm sau, không thể cho ngươi được!”

“Nếu ngươi không giao huyết tham ra, hôm nay, lão phu sẽ không rời khỏi nơi này!”

Ninh lão tự mình ngồi xuống, tự mình rót một ly trà, khóe môi mỉm cười lạnh nhạt.

Vân nha đầu vì cháu gái của ông chạy ngược chạy xuôi, từ Long Nguyên Quốc chạy tới Ninh gia, gia gia nuôi như ông không chuẩn bị lễ vật cho nàng thật sự không thể nào nói nổi.

Nếu nha đầu này là y sư, chắc sẽ cảm thấy tương đối hứng thú dược liệu, sao ông có thể không thừa dịp này hung hăng vơ vét một phen?

“Ninh lão, ngươi không phải y sư, ngươi muốn dược liệu làm gì?” Lâm Qua hung tợn cắn răng, hắn biết lão nhân này không có chủ ý tốt, không nghĩ tới hắn sẽ đánh chủ ý lên huyết tham.

Huyết tham kia là cái gì? Nghe nói chỉ cần còn một hơi thở chỉ cần ngậm một mảnh huyết tham sẽ có thể kéo dài mạng thêm mấy ngày…

“Loại đồ vật như huyết tham này, không phải chỉ có y sư mới có thể có được, Lâm Qua, chính ngươi nhìn mà làm đi, để ta ở nơi này hay là giao huyết tham ra đây? Mấy ngày hôm nay tính tình của ta có hơi không tốt lắm, lúc nhàm chán thích giết vài người giải trí…”

Ninh lão vân đạm phong kinh mở miệng, ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà trong tay, mặt không biểu tình nói.

Ý tứ của ông vô cùng rõ ràng, nếu Lâm Qua không giao huyết tham ngàn năm ra, tất nhiên ông sẽ ngủ lại ở Ninh gia! Hơn nữa mỗi ngày giết mấy người Ninh gia để tiêu khiển.

Cho dù Ninh gia người nhiều, cũng chịu không nổi hành vi tàn bạo của lão già này khi ngứa tay.

“Ninh lão, ngươi tức giận với Lục Trầm, hắn cũng đã bị ngươi đánh, ngươi còn muốn làm gì?” Lâm Qua cắn răng răng, phẫn nộ hỏi.

Ninh lão liếc nhìn hắn: “Ta muốn huyết tham, không cho ta, ta sẽ không đi!”

Suy nghĩ của lão nhân này thật kiên định, những thứ khác đều không cần chỉ nhìn trúng gốc cây huyết tham ngàn năm kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.