Edit: Sahara
“Đa tạ các người.....”
Giọng nói cự long hoàn toàn trái ngược với thân hình của nó, nghe trong trẻo như chim hoàng oanh, làm tươi mát lòng người.
“Chủ nhân, chủ mẫu, con rồng này tỉnh rồi!” Tiểu Trùng Trùng hưng phấn kêu lên. Rất nhanh, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đều đã đến trước mặt cự long.
Cự long chưa từng rời mắt khỏi người Vân Lạc Phong, nó cứ nhìn nàng chằm chằm như thế, làm Vân Tiêu cũng phải nhíu mày.
“Tại sao bọn người kia lại muốn truy sát ngươi?” Vân Lạc Phong liếc nhìn cự long, có phần lười biếng hỏi.
Hai mắt cự long tối sầm lại: “Những kẻ đó là người của Trình gia. Trước kia, lúc ta ra ngoài, tình cờ nhìn thấy đại tiểu thư Trình gia đang gặp nguy hiểm. Ta ra tay cứu cô ta, cô ta rất cảm kích ta nên mời ta đến Trình gia một chuyến. Đến Trình gia, bọn họ thấy ta bị thương nên sắc một chén thuốc cho ta uống để hồi phục thương thế.”
“Nhưng sau khi uống chén thuốc ấy xong, ta liền bất tỉnh. Đợi khi ta tỉnh lại, ta phát hiện mình bị giam trong một đại lao. Mỗi ngày, bọn chúng đều bắt ta trích tinh huyết, ta không chịu, bọn chúng liền dùng kiếm đâm ta, lấy sắt nóng đốt ta, còn bứt vẩy ta...”
“Ta thừa lúc chúng canh gác lơ là mà bỏ trốn. Nếu không gặp được các người, e là ta đã lành ít dữ nhiều!”
Trên người con rồng này đúng là thương tích chồng chất, có mấy chỗ thiếu mất vẩy rồng, làm cho máu thịt lộ hết ra ngoài.
Thương tích cũ chưa lành lại thêm thương tích mới, nhìn càng thêm thê thảm.
“Ngươi nói Trình gia?” Ánh mắt Vô Ngôn bỗng lạnh lùng, hơi thở dồn dập, cảm xúc Vô Ngôn dao động quá lớn làm Vân Lạc Phong phải quay lại nhìn hắn.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong không hỏi gì cả.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần không muốn nói, nàng sẽ không hỏi.
Có điều, nàng cũng đoán được phần nào. Vô Ngôn và Trình gia khẳng định có quan hệ rất lớn. Có lẽ Vô Ngôn chính là người Trình gia, người hại hắn, chắc cũng ở tại Trình gia...
“Bọn người kia đúng là đáng hận!” Tiểu Trùng Trùng tức đến đỏ bừng cả gương mặt, hung tợn nói: “Theo ta thấy, đám người Trình gia kia không xứng được gọi là người! Còn không bằng cả linh thú chúng ta!”
Ít ra linh thú bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lấy oán báo ân này.
Cự long khẽ chớp hai mắt: “Ta tên là Long La, các người tên là gì?”
“Đây là Vân Tiêu_chủ nhân của ta, người cứu ngươi là chủ mẫu ta_Vân Lạc Phong. Đừng thấy chủ nhân ta là nam tử hán đại trượng phu, sự thật chuyện trong nhà đều do chủ mẫu ta làm chủ. Sau này ngươi chỉ cần lấy lòng chủ mẫu ta là được. Còn ta....” Tiểu Trùng Trùng ho khụ khụ hai tiếng.
Nó thật sự không muốn nói ra cái tên này để thu hút sự chú ý của con rồng cái này đâu.
Tuy nhiên, Tiểu Trùng Trùng còn chưa kịp bịa ra cái tên khác thì Vân Lạc Phong đã mở miệng “giúp” nó giới thiệu: “Ngươi cứ gọi nó Tiểu Trùng Trùng là được!”
Ngay lập tức, gương mặt Tiểu Trùng Trùng chuyển sang màu đen còn đen hơn cả nhọ nồi, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong ai oán đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Nó muốn gây ấn tượng với con rồng cái này, sao chủ mẫu lại phá bỉnh nó như vậy? Chẳng lẽ nó phải làm một con rồng độc thân suốt đời sao?
Long La bật cười khanh khách, lại vô tình động đến vết thương, đau đến mức phải hít khí lạnh.
“Trước tiên ngươi cứ lưu lại đây dưỡng thương, đợi thương thế lành rồi ta sẽ đưa ngươi đi.” Vân Lạc Phong bình tĩnh nói với Long La.
Long La ngẩn ngơ, hơi hơi cúi đầu, nói với giọng suy yếu: “Ta không muốn quay về, ta muốn đi theo cô nương.”