Edit: Sahara
Hai người kia, dưới những đòn tấn công cường hãn của Dư Thiên vẫn có thể không thương tổn gì, vậy thực lực bọn họ đã mạnh tới trình độ nào rồi?
Nếu vừa rồi bọn họ chiến đấu với hai người này, vậy kết cục của họ sẽ là....
Nghĩ đến đây, trong lòng những kẻ này càng oán hận Tần Thiên Lao hơn nữa, cứ nhìn Tần Thiên Lao trừng trừng.
Mà so với những kẻ này, sắc mặt Tần Thiên Lao lại càng khó coi hơn. Trong lòng bọn họ oán hận Tần Thiên Lao, còn trong lòng Tần Thiên Lao thì oán hận con trai mình_Tần Nguyên.
Nếu không phải tiểu tử kia báo giả thực lực Vân Lạc Phong, lão cũng đâu triệu tập những người này tới đối phó Vân Lạc Phong.
Hiện tại, tận mắt chứng kiến thực lực Vân Tiêu và Vân Lạc Phong xong, trán lão cứ đổ mồ hôi lạnh không ngừng...
___________
Trên không trung, trận chiến càng lúc càng kịch liệt, mọi người chỉ thấy bóng người xẹt qua xẹt lại chứ không tài nào thấy rõ hành động của họ.
Vân Lạc Phong ứng phó càng lúc càng lực bất tòng tâm, nàng lại vội vàng ăn thêm một cây linh thảo, tiếc là số linh thảo nàng dùng đã quá nhiều, làm cho hiệu quả lập tức hồi phục thể lực không còn được như ban đầu.
“Phong Nhi, cẩn thận!”
Đột nhiên, một đạo lực lượng đánh tới từ ngay chính diện, tiếp theo, Vân Lạc Phong được một vòng tay bao lấy chặt chẽ.
Hắc bào phủ lấy toàn thân, nam nhân gắt gao ôm chặt nàng vào lòng mà che chở, gương mặt tuấn mỹ gần ngay trước mặt, trông thật chân thật rõ ràng.
Uỳnh!
Tay Dư Thiên đánh vào đầu vai Vân Tiêu. Lúc này, Vân Tiêu không còn nhịn được nữa, miệng phun ra một ngụm máu lớn, tia máu bắn ra khắp nơi, vài giọt rơi trúng mặt Vân Lạc Phong.
Đôi con ngươi Vân Lạc Phong co lại: “Vân Tiêu!”
“Phong Nhi, không sao, ta sẽ bảo vệ nàng!”
Dù đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng Vân Tiêu vẫn dùng giọng điệu dịu dàng trấn an Vân Lạc Phong. Hắn nâng tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Tin ta! Ta sẽ để nàng bình an rời khỏi nơi này.”
“Vân Tiêu!” Vân Lạc Phong nắm chặt tay Vân Tiêu, cánh môi run rẩy: “Chàng muốn làm gì?”
Vân Tiêu rũ mắt, hôn một cái vào giữa hai mày Vân Lạc Phong, nhỏ nhẹ nói: “Chuyện ta đã hứa với nàng, ta không bao giờ nuốt lời!”
Vân Tiêu chậm rãi buông Vân Lạc Phong ra, đi về phía Dư Thiên.
Tích tắc sau đó, khí thế Vân Tiêu lập tức thay đổi, trong lãnh khốc mang theo sát phạt, như thanh kiếm sắc bén chực chờ đâm vào tim người khác.
Lực lượng trên người Vân Tiêu không ngừng tăng lên, có điều, nó vô cùng hỗn loạn, điều này khiến tim Vân Lạc Phong đột nhiên căng thẳng.
“Vân Tiêu!”
Tiếng gọi của Vân Lạc Phong làm Vân Tiêu ngừng bước, nhưng Vân Tiêu vẫn đưa lưng về phía nàng, không có quay đầu lại.
“Phong Nhi, đời này có thể gặp được nàng, Vân Tiêu_ta sống không uổng kiếp người!”
“Vân Tiêu!” Mặt mày Vân Lạc Phong sa sầm: “Ta mặc kệ chàng muốn làm cái gì! Nhưng trước hết, chàng phải tuân thủ lời hứa với ta!”
“Chàng từng nói, ta không bảo chàng chết, vậy chàng vĩnh viễn sẽ không chết! Nếu ta bảo chàng chết, chàng tuyệt đối không nhíu mày!”
“Mạng của chàng thuộc về ta! Chưa có sự đồng ý của ta, ai cho phép chàng lấy mạng mình ra đánh cược?”
“Huống hồ, Vân Lạc Phong_ta vốn không phải loại người yếu đuối vô dụng như thế! Bây giờ ta ra lệnh cho chàng, đời này kiếp này đều phải ở bên cạnh ta! Vĩnh viễn không xa không rời! Nếu chàng không làm được, về sau, đời đời kiếp kiếp, ta không bao giờ gặp lại chàng nữa!”
Lời nói nghe như tuyệt tình, lại thành công làm ai kia dừng bước. Vì Vân Tiêu đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, nên nàng không cách nào nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vân Tiêu lúc này.
“Vân Tiêu....” Vân Lạc Phong nhìn bóng lưng Vân Tiêu, tiếp tục nói: “Chàng đã nói, những gì chàng hứa với ta, chàng sẽ không nuốt lời. Vậy lời hứa trước kia của chàng, chàng cũng không được bội tín!”