Edit: Sahara
“Cầm phi nương nương!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bẩm báo; “Tứ công chúa điện hạ đã trở về!”
“Cái gì?”
Cầm phi cả kinh, nha đầu kia không chết?
Vì trong phòng đang có không ít đại thần triều đình, nên Cầm phi lập tức ý thức bản thân đã phản ứng quá kịch liệt, bà ta lập tức che giấu cảm xúc.
Cẩm phi mỉm cười: “Tứ công chúa về là tốt rồi! Nhất định tứ công chúa đã hái được Huyền Tâm Thảo, bệ hạ xem như được cứu rồi!”
Vừa nghe thấy lời này, các vị đại thần lập tức trở nên kích động.
Nước không thể một ngày không vua, nếu bệ hạ tiếp tục hôn mê, e rằng Lưu Phong Quốc sẽ bị ngoại bang thâu tóm mất.
“Tham kiến công chúa điện hạ!”
Ngoài cửa vang lên tiếng hành lễ.
Ngay sau đó, một bàn tay ngọc nõn nà đẩy cửa bước vào.
Cầm phi bước tới đón người trước tiên, bà ta cười tươi không ngớt, nhưng chỉ là cười ở bên ngoài mà thôi: “Công chúa điện hạ, đã hái được Huyền Tâm Thảo chưa? Nếu đã hái được thì công chúa mau lấy ra đi, hay là nói, công chúa không muốn cứu bệ hạ?”
Nhắc đến Huyền Tâm Thảo, hai mắt Mộc Tuyết Hinh liền bốc lửa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cầm phi.
“Ngươi còn dám nói, ngươi gạt ta nói Linh Xuyên Sơn có Huyền Tâm Thảo, kết quả ta lật ngược cả ngọn núi cũng không tìm được một chiếc lá, nói gì đến Huyền Tâm Thảo!”
“Cái gì?” Cầm phi kinh ngạc che miệng: “Công chúa điện hạ, người nói người lật ngược cả ngọn núi Linh Xuyên? Theo ta biết, trên núi Linh Xuyên hung hiểm vô cùng, nếu người thật sự lật ngược cả ngọn núi, thì sao có thể còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này? Theo ta thấy, chắc là công chúa người nhát gan, không dám đi vào Linh Xuyên Sơn thì có!”
Mộc Tuyết Hinh cười lạnh: “Nếu Cầm phi nương nương đã biết Linh Xuyên Sơn vô cùng hung hiểm, thì sao còn ép ta đến đó? Ngược lại, bản thân Cầm phi lại trốn trong cung? Cầm phi nói bản thân mình một lòng một dạ với phụ hoàng ta, nhưng sao ta lại không hề thấy được?”
Cầm phi có hơi xấu hổ, rồi cười mỉa: “Bổn cung cần chăm sóc bệ hạ, làm sao rời đi? Huống chi, công chúa là nữ nhi của bệ hạ, theo lý có mạo hiểm vì bệ hạ cũng là lẽ thường.”
“Phải không? Nếu đã như vậy, tại sao Cầm phi lại không phái đại nội cao thủ trong cung đi cùng ta? Dù trong cung không có cao thủ, nhưng cao thủ ở Kỳ gia chắc là không ít chứ?”
Lời Mộc Tuyết Hinh làm sắc mặt Cầm phi cứng đờ.
Ánh mắt của văn võ đại thần cũng đồng loạt nhìn về phía Cầm phi.
Cầm phi đối với tiên hoàng hậu cũng không có hận ý gì, bởi vì lúc tiên hoàng hậu qua đời, Kỳ gia còn chưa đắc thế, Cầm phi tất nhiên chưa từng gặp tiên hoàng hậu.
Nhưng, bà ta hận Mộc Tuyết Hinh!
Nguyên nhân chính là vì hoàng thượng vô cùng sủng ái Mộc Tuyết Hinh, làm trong lòng bà ta khó chịu!
Mộc Tuyết Hinh chẳng qua chỉ là một công chúa, còn bà ta tốt xấu gì cũng sinh được hoàng tử, nhưng hoàng thượng lại chưa từng yêu thương con trai bà ta như vậy.
Năm đó, thời điểm Vân Nguyệt Thanh vẫn còn, Cầm phi không dám làm càn quá mức, bởi vì bà ta biết quy tắc làm người của Vân Nguyệt Thanh. Nếu để Vân Nguyệt Thanh biết tính cách thật sự của bà ta, Vân Nguyệt Thanh chắc chắn sẽ không nâng đỡ Kỳ gia.
Hơn nữa, quan hệ giữa Mộc Tuyết Hinh và Kỳ Tô rất tốt, Vân Nguyệt Thanh lại là kẻ bênh vực người mình, cho nên bà ta càng không thể chèn ép Mộc Tuyết Hinh.
Vì thế, bản chất thật của Cầm phi chỉ bại lộ từ sau đi Vân Nguyệt Thanh rời đi.
“Cầm phi nương nương, cách làm này của nương nương, quả thật là không màng sinh tử tứ công chúa.”
Một vị đại thần không nhìn nổi nữa, giận đến mặt già xanh mét: “Nếu tứ công chúa có mệnh hệ gì? Vi thần làm sao giao phó với bệ hạ?”
Chuyện Mộc Tuyết Hinh đến Linh Xuyên Sơn, bọn họ đều biết từ trước, nhưng không ngăn cản Mộc Tuyết Hinh là vì hoàng cung có không ít cao thủ, có điều, bọn họ vạn lần không ngờ tới, Cầm phi lại không phái những cao thủ đó theo bảo vệ công chúa.